Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1104: Chỉ có thể thả người.




Thấy người ta không kháng cự, bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống.

Cả người Bạch Mị khẽ run lên, có chút ngại ngùng, nhưng cũng không có kháng cự.

Tuyệt đối không ngờ rằng, với thực lực của Lâu đại nhân như vậy, lại có thể run lẩy bẩy.

Thật không ngờ được, đằng sau gương mặt sương mù dày đặc này, bộ dáng rốt cuộc trông như thế nào.

Mà Lâu Bản Vĩ ôm lấy Bạch Mị, cả người vênh mặt ưỡn ngực.

Cứ như vậy, Lâu Bản Vĩ đưa Bạch Mị đi dạo dọc theo hòn đảo mười tám vòng, thổ lộ những lời tâm tình yêu thương.

"Tiểu tỷ tỷ, hôm nay bản tra nam rất vui vẻ"

"Lễ vật nhỏ này, xin tiểu tỷ tỷ hãy nhận lấy"

Nói xong, Lâu Bản Vĩ lấy từng mảnh xương vụn ra.

"Đem về luyện hoá."

"Bản tra nam chờ mong tiểu tỷ tỷ lần sau lại đến"

"Chờ ngươi..."

Nhìn thấy mảnh xương vụn kia, cùng với lời nói của Lâu Bản Vĩ cứ quanh quẩn trong đầu, Bạch Mị nghiêm túc cất kỹ, nhưng giờ phút này nàng cũng không biết, viên xương vụn này có ích gì cho nàng.

Nhưng mà tâm tình cũng rất tốt đẹp.

Một chuyến này, còn tốt hơn tình cảnh trước đây của nàng, thật sự là chuyện gì cũng sẽ qua.

Hơn nữa Lâu đại nhân cho nàng trở về, hình như cũng không có ý định để nàng làm nô ty của hắn.

Trong lòng nàng cảm động.

Không bao lâu, nàng và Tô Ngư Nhi đã trở về Vân Kiếp Môn.

Sau khi chia tay, liền thấy Quan Lĩnh mặt mày nghiêm trọng chạy tới.

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi biết chuyện gì chưa, chuyện chúng ta chứa chấp Bạch Mị, Phong Vân Tông đã biết tin"

"Nghe nói hôm sau sẽ phái người đến Vân Kiếp Môn chúng ta, vốn nghĩ chỉ là một đệ tử nội môn, Vân Kiếp Môn sẽ không làm sao, nhưng thấy nước này chúng ta đã xem thường Phong Vân Tông rồi"

"Ngươi cũng biết, nếu thật sự đối địch với Phong Vân Tông, chúng ta tuyệt đối không dám làm, bọn hắn có tận hai chiếc linh thuyền Đại Kiếp Môn."

"Cho nên giờ ta nói cho ngươi, cho ngươi tỉnh táo lại, ta sẽ cố gắng bảo đảm cho Bạch Mị, nhưng nếu Phong Vân Tông nhất đọng đòi người, chúng ta cũng chỉ có thể giao người ra"

"Bởi vì chỉ một đệ tử nội môn thiên phú bình thường, xé da mặt đối đầu với Phong Vân Tông, không đáng giá chút nào!"

Mà giờ phút này.

Trở về Vân Môn Kiếp, Bạch Mị ngồi xếp bằng trong phòng mình.

Ngón tay thon dài nâng lên.

Trên đầu ngói tay, là từng mảnh vụn nhỏ như bọt biển.

Chính là xương vụn Lâu Bản Vĩ đã đưa cho nàng.

"Lấy về luyện hoá cho tốt.

Giọng Lâu Bản Vĩ, vang vọng trong đầu nàng.

Tuy rằng không biết trong đống đồ vụn nhỏ này có ý vị như thế nào, nhưng dù sao cũng là đồ loại cao thủ như Lâu Bản Vĩ đưa cho nàng, cho nên nàng không do dự nhiều, nguyên khí trong cơ thể hơi động một chút, bao lấy xương vụn.

Xương vụn loé lên ánh quang, dung nhập vào tay Bạch Mị không chút dấu vết.

Ngay sau đó, Bạch Mị cảm nhận được rõ ràng, mảnh xương vụn kia đang tiếp xúc va chạm với xương bàn tay nàng.

Nháy mắt xương bàn tay lại biến hoá, nổi lên màu vàng óng.

Sau đó, ánh sáng vàng óng đó lại bắt đầu lan tràn ra xương và đầu ngón tay.

Sau một khắc, toàn bộ xương cốt ngón tay nàng đều biến thành vàng óng.

Sau một canh giờ, toàn bộ cánh tay, đã biến thành màu vàng óng.

Trên mặt Bạch Mị đầy vẻ chấn kinh không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn vỏ kiếm bên cạnh bồ đoàn, Bạch Mị không nhịn được dùng bàn tay kia chạm nhẹ một cái.

"Đinh!"

Âm thanh dễ nghe vang lên, lấy đầu ngón tay chạm vào vỏ kiếm làm tâm điểm, vỏ kiếm được vật liệu bất phàm tạo thành, lại có thể nứt ra từng vết nứt nhỏ xíu như mạng nhện.

"Cái gì?"

Tình cảnh như vậy, càng làm cho Bạch Mị khiếp sợ há miệng, trừng đôi mắt đẹp nhìn đầu ngón tay mình không thể tin nổi.

Phải biết rằng, tuy thanh kiếm này của nàng không phải thần binh lợi khí gì, nhưng dù sao cũng dùng vật liệu tốt nhất, sắt thép bình thường cơ bản không thể sánh bằng.

Nhưng mà, nàng chỉ vừa đụng nhẹ thứ này một cái, đã nát như vậy?

Cái này là sức mạnh gì đây?

Nàng lập tức hiểu ra, đây là cơ duyên to lớn Lâu Bản Vĩ đã cho nàng, lớn đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi, đủ để cho nàng thoát thai hoán cốt.

Nhìn thấy màu vàng óng kia vẫn còn tiếp tục lan tràn, hình như muốn lan hết toàn thân nàng, nàng vẻ mặt hưng phấn khép hai mắt lại, tiếng vào trạng thái trầm thần tĩnh khí.

Thoắt cái, đã hai ngày trôi qua.

Toàn bộ nội bộ Vân Kiếp Môn, đều tràn ngập một cỗ năng lượng to lớn.

Cổ năng lượng này cực kỳ quỷ dị, trong thời gian ngắn khiến người khác không tìm được ngọn nguồn.

Nhưng càng theo thời gian, cỗ năng lượng này càng lúc càng lớn, kèm theo một cỗ uy áp vô hình.

Uy thế như vậy không phải loại có thực lực cường đại nào, mà giống như uy áp trong lòng người.

Không chỉ mỗi đệ tử, bao gồm cả Quan Lĩnh tông chủ Vân Kiếp Môn cùng với các trưởng lão khác trong đó, đều có thể cảm nhận được cỗ uy áp này rõ ràng.