"Con mặc kệ, người phải đồng ý"
Tô Ngư Nhi bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh.
"Còn nữa con nói rõ ràng cho ta, ca ca gì đó của con rốt cuộc là cái quỷ gì?" Quan Lĩnh bực bội quát: "Con không chỉ tìm Bạch Mị còn nữ đệ tử của những tông môn khác cùng đi hầu hạ hắn ta, rốt cuộc là chuyện gì"
"Hắn ta là Lâu ca ca của con, là người dẫn dắt con đường nhân sinh của con hơn nữa rất lợi hại." Tô Ngư Nhi nghiêng đầu nói:
"Dù sao người đừng quản nhiều như vậy cứ đồng ý là được, hảo đồ nhi của người sẽ không hại người đâu"
"Ài, con nói xem ta phải nói con thế nào mới tốt đây..."
Quan Lĩnh nói lời thấm thía, tức đến mức toàn thân run rẩy.
Các trưởng lão lại mỉm cười khuyên nhủ.
"Bỏ đi bỏ đi, chỉ cần nha đầu này vui vẻ thì cứ mặc nàng ấy, tuy chúng ta không đắc tội nổi với Phong Vân Tông, nhưng bọn hắn không đến mức vì một Bạch Mị mà khai chiến với chúng ta, nhiều nhất là chèn ép một chút thôi" Một trưởng lão không nhịn được nói.
"Cái này ta biết, Bạch Mị mà ngươi nói nếu thiên phú tốt một chút ta cũng không đến mức như vậy, nhưng như thế hoàn toàn không đáng!"
Quan Lĩnh lắc đầu nói.
"Không thể nói như vậy được." Vẻ mặt Tô Ngư Nhi nghiêm túc nói: "Đợi Bạch Mị có được cơ duyên của Lâu ca ca, sau này nhất định rất lợi hại"
"Cơ cái đầu con, một đống phân còn thơm được chắc, còn trở nên lợi hại, nha đầu con rốt cuộc đã bị ai mê hoặc, nói mau!"
Quan Lĩnh giận sôi máu nói.
"Dù sao con mặc kệ, người phải đồng ý!"
Tô Ngư Nhi giậm chân, quật cường nghiêng đâu không nói câu nào nữa.
Trong đôi mắt to bắt đầu nước mắt lưng tròng.
"Con, con con con..."
SU Quan Lĩnh nhìn Tô Ngư Nhi hận rèn sắt không thành thép, lại nhìn nước mắt trong đôi mắt Tô Ngư Nhi, phất tay, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Hì hì, đa tạ sư phụ."
Tô Ngư Nhi nháy mắt vui vẻ, chạy đến vuốt râu Quan Lĩnh rồi sung sướng chạy ra ngoài.
"Bắt nè!"
"Lệnh bài đệ tử!"
Tô Ngư Nhi trực tiếp ném lệnh bài cho Bạch Mị đang chờ đợi.
Nhìn thấy lệnh bài của đệ tử Vân Kiếp Môn, Bạch Mị đầy vẻ không thể tin nổi.
Sao lại có thể, thật sự cứ đồng ý như vậy sao.
"Đa tạ Tô tiểu thư, Tô tiểu thư đã cứu ta khỏi dầu sôi lửa bỏng, Bạch Mị không thể báo đáp, chỉ có thể hầu hạ đại ca Tô tiểu tư thật tốt"
Bạch Mi cúi đầu thành khẩn.
Bởi vì dù cho có hầu hạ chăm sóc người khác, thì vẫn tốt hơn so với việc sống không bằng chết trong tay Văn Thành Ngọc.
"Ngươi nhớ phải thật nghe lời Lâu ca ca của ta, với ngươi mà nói đây chính là một phần cơ duyên lớn!"
Tô Ngư Nhi nhắn nhủ vô cùng nghiêm túc.
Bạch Mị gật gật, gật đầu cười khổ.
Tuy nàng rất biết ơn Tô Ngư Nhi, có thể tạm thời thoát khỏi ma thủ của Văn Thành Ngọc, tình hình bây giờ tốt hơn không ít, nhưng cái giá phải trả là bản thân phải đi hầu hạ người khác.
Cho nên cái này sao có thể nói là cơ duyên được chứ.
Thậm chí nàng cũng không dám hi vọng xa vời gặp được cơ duyên gì đó, chỉ cần vị Lâu ca ca trong miệng Tô Ngư Nhi này, là người tốt một chút là được.
Sau khi Bạch Mị ăn mặc tinh xảo xinh đẹp xong, hai người đi về phía Tụ Ma Bình Nguyên.
Sau đó hai người đi đến ranh giới làn sương đen.
Sát ranh giới.
Dòng sông nhỏ nước chảy dập dờn.
Bên trong có nhiều tầng trận pháp cấm kỵ, ngăn không cho sương tràn ra.
Tô Ngư Nhi không chút nghĩ ngợi, nhảy thẳng qua.
"AI?
Sau lưng, Bạch Mị che đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
"Ngươi kêu cái gì?"
Tô Ngư Nhi nghiêng người ra sau, hỏi.
"Tô, Tô tiểu thư, ngươi cứ nhảy qua như vậy thôi sao?" Vẻ mặt Bạch Mị không thể tin nổi hồi.
"Haizz, không phải chỉ là một con sông thôi sao, cũng đã tới rồi, ngạc nhiên cái gì?" Tô Ngư Nhi nhớ đến động tác của Dịch Phong, không nhịn được vẫy vẫy, sau đó hời hợt nói.
... ?"
"Không phải chỉ là một con sông thôi sao?"
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Mị kinh động mở ra.
Nghe xem.
Đây là nói tiếng người sao?
"Không có gì đáng lo đâu, mau đến đây đi!"
Tô Ngư Nhi thản nhiên nói.
Bạch Mị cắn chặt răng.
Nếu đã đến bước này rồi, Bạch Mị cũng không thèm quan tâm nhiều nữa.
Huống hồ Tô Ngư Nhi thật sự không có động cơ hại nàng.
Thế là Bạch Mị bèn nhẹ nhàng lướt qua, bay ngang qua con sông nhỏ.
Qua sông nhỏ, chính là sương mù mênh mông dày đặc, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.
"Tô, Tô tiểu thư, người nhìn thấy được sao?" Bạch Mị không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, trời hơi tối một chút"
Tô Ngư Nhi nhìn sắc trời một chút, sau đó tay mò mò, vù một cái giơ bó đuốc lên.
Ngay lập tức, ánh lửa bùng lên, xua tan sương mờ bốn phía.
Bạch Mi lại che môi lần nữa.
"Ngươi, Tô tiểu thư cái này của ngươi là thần vật gì vậy, mà có thể, có thể xua tan sương mờ?"
Bạch Mị kinh ngạc hỏi.