Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1102: Lão tử chỉnh chết ngươi!




"Bó đuốc!"

Khoé miệng Tô Ngư Nhi cong lên không chút giấu vết, đứng chắp tay hời hợt nói.

"Bó đuốc?"

"Vật này thật lợi hại!"

Bạch Mi không nhịn được khen.

"Không có gì to tát hết, đi theo ta đi"

Tô Ngư Nhi lém lỉnh nhếch môi, ưỡn ngực vênh mặt đi phía trước.

Còn sau lưng, Bạch Mị cẩn thận đi theo, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía, rồi ánh mắt lâu lâu nhìn về phía nàng đầy sùng bái.

Thấy thế, bộ ngực nhỏ của Tô Ngư Nhi ưỡn cao hơn.

Đây chính là phong phạm cao thủ sao?

Thật tốt!

Đặc biệt khi nhớ tới bên trong Tụ Ma Bình Nguyên, bộ dáng chờ đánh của vô số đệ tử tông môn kia, càng làm cho "đầu sỏ gây chuyện" là nàng đây phải cảm thấy buồn cười.

Kiểu bày mưu tính kế này, cảm giác xoay đám người trong thiệt hạ trong lòng bàn tay thật tuyệt.

Mặc dù, nàng chỉ giết một con.

Nhưng dù gì cũng là một trong những người tham gia! !!

Sau khi hai người xuyên qua màn sương, liền đi vào bên trong Ám Ảnh Đảo.

Vừa mới đi vào Ám Ảnh Đảo.

Linh khí hùng hục đánh úp, thổi quanh toàn thân Bạch MIi.

Bạch Mi thề, cả đời nàng chưa từng cảm nhận được linh khí dồi dào như vậy, chỉ hít sâu mấy hơi, nàng đã cảm thấy thực lực của mình tiến bộ mấy phần.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, bên trong làn sương này, lại có một mảnh bồng lai tiên cảnh như vậy.

"Tiểu tử, nhanh nhanh cho ta, hôm nay nếu không dọn đủ ba mươi gánh phân, lão tử chỉnh chết ngươi"

Một bên, Lỗ Đạt Sênh tay cầm trường tiên chống nạnh đánh chửi một gã thanh niên.

Bạch Mị vô tình quay lại nhìn, suýt nữa trợn tròn mắt.

Bởi vì bây giờ cái người tóc tai bù xù, nàng nhận ra thanh niên đang gánh hai thùng phân bị roi xua đuổi.

Là Triệu Kỳ.

Là một trong những đệ tử thân truyền của Đạo Môn.

Thân phận địa vị của nàng tuy không cao, nhưng dù gì cũng là đệ tử nội môn kiếp môn, cho nên cũng biết được một vài nhân vật nổi danh, dù sao cũng sẽ có vài dịp trọng đại cho các môn phái tụ tập.

Mà sao Triệu Kỳ lại ở chỗ này?

Trong lòng nàng dấy lên sóng to gió lớn.

Không phải nói Triệu Kỳ mất tích sao, Đạo Môn đang dốc sức tìm kiếm mà, sao lại ở đây gánh phân?

Nàng thật sự không thể tin nổi.

Hơn nữa Triệu Kỳ có thể trở thành đệ tử thân truyền của Đạo Môn, thiên phú và thực lực của hắn hoàn toàn xuất sắc nhất trong đám thế hệ trẻ tuổi, loại cao ngạo như hạng người này, làm sao có thể chịu khuất phục đi gánh phân ở trong này chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?

Nhưng mà.

Ngay lúc nàng không nghĩ ra vì sao, Triệu Kỳ bỗng nhiên hung bạo, cả người phóng ra khí tức cường đại.

"Khoảng thời gian từ đó đến giờ, ta chịu đựng ngày tháng thế này ?

đủ rồi "Nằm gai nếm mật lâu như vây, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội"

"Cũng không thể không nói, nơi này của các ngươi đúng là linh khí dồi dào, làm cho ta vốn trong vòng một trăm năm cũng không có khả năng đột phá cảnh giới, trực tiếp đột phá."

"Ha ha ha, không ngời tới phải không?"

"Cái này cũng thật là nhờ các ngươi."

"Chỉ có điều ta hiểu được, dù thực lực bây giờ của ta, không đáng là bao so với bộ xương nát kia, chỉ có thể tiếp tục nhu thuận ẩn nấp làm cháu trai. Nhưng cũng lạ, bộ xương nát kia lại có thể mặc kệ ta, giao ta cho đám rác rưởi các ngươi."

"Ta không thoát khỏi bàn tay của đống xương nát kia, không lẽ lại không thể thoát khỏi tay các ngươi sao?"

"Ha ha ha!"

"Gánh phân, một đám tạp chủng các ngươi, một đám sâu bọ cũng dám sai bảo ta, Cẩu Tử lá gan của ngươi quả nhiên đủ lớn!"

"Đúng lúc khoảng thời gian này đã nén nhịn một bụng uất ức, không chỗ trút giận, cho nên cái đám bới phân các ngươi được Ị?

nghênh đón cơn thịnh nộ của Triệu Kỳ ta trước tiên Giữa không trung.

Triệu Kỳ càng nói càng hăng, khí tức trên người cũng càng nói càng mạnh lên, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, tạo ra uy áp cực lớn.

"Mạnh thật!"

Bạch Mị chấn động nhìn Triệu Kỳ.

Cũng đều là lớp người trẻ tuổi, sao cả hai lại khác nhau một trời một vực như vậy, đây chính là đệ tử Đạo môn sao?

Tuy nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phát sinh hiểu lầm gì, nhưng nàng nhìn ra được, ông chú bới phân trước mắt này muốn chết.

Dưới khí tức dâng trào, sắc mặt Triệu Kỳ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, vỗ ra một chưởng chấn động trời xanh.

Bên trong chưởng này, xen lẫn tất cả lửa giận cùng khuất nhục hắn đã nhẫn nhịn ở đây.

"Gánh phân, chết đi cho ta!"

Triệu Kỳ cười lạnh một cái, thanh thế cường đại vô cùng, trong mắt đã xem Lỗ Đạt Sênh như người chết.

Nhưng mà.

Lỗ Đạt Sênh lại không thay đổi sắc mặt liếc hắn một cái.

Chậc chậc lưỡi.

Trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, kéo kéo tay, trực tiếp hất một muôi phân ra ngoài.

Một muôi phân này, nện thẳng lên đầu Triệu Kỳ.

Mới vừa rồi còn khí thế hung bạo, chiêu thức uy vũ của Triệu Kỳ tựa như quả bóng xì hơi, trên mặt dính một đống phân, trên đầu còn đập bể một bao lớn.

Rơi thẳng xuống đất.