Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1100: Rốt cuộc đã bị người nào mê hoặc




Có điều.

Cũng không phải tất cả mọi người đều bỏ đi, trong phòng vẫn còn một nữ hài tử.

Nàng ta tên Bạch Mi.

So với những nữ đệ tử khi trước, trên mặt nàng ta không có vẻ cao ngạo, ăn mặc cũng bình thường hơn nhiều, có điều gương mặt thanh tú kia lại cực kì xinh đẹp, thậm chí còn mang theo chút quyến rũ từ trong xương cốt, cũng không phải do nàng ta cố ý giả vờ mà là tự nhiên đã như vậy.

Nói ra thì vị nữ đệ tử này vốn dĩ đã khác với các nàng, ít nhất là về thân phận và địa vị.

Những người khác ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất tông môn, mà nàng ta vừa khéo tương phản, chỉ là một đệ tử nội môn bình thường trong Phi Linh Tông.

Khi đó quen biết với Tô Ngư Nhi cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Bản thân nàng ta cũng không ngờ Tô Ngư Nhi lại gửi thiếp mời cho nàng ta, tóm lại khiến nàng ta cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.

Chỉ là nàng ta không biết, Tô Ngư Nhi đơn thuần chỉ vì gặp nàng ta mấy lần cùng với việc nàng ta xinh đẹp thôi.

"Tô, Tô tiểu thư, ta, nếu ta đồng ý, ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta không?" Nàng ta ngẩng đầu có chút cẩn thận dò hỏi.

"Ồ, ngươi đồng ý sao?"

Tô Ngư Nhi hưng phấn nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, điều kiện gì ta cũng đáp ứng"

"Ta, ta có thể gia nhập Vân Kiếp Môn không?"

Bạch Mị ngẩng đầu cẩn thận hỏi.

"Ừm, nhưng chẳng phải ngươi ở Phi Linh Tông sao?" Tô Ngư Nhi hỏi.

"Ta...

Bạch Mi cúi đầu kể lại chi tiết những gì nàng ta gặp phải.

Thì ra.

Khi Phi Linh Tông đi cùng mọi người từ Thiên vực đến vùng đất cửu giới này, nàng ta đã bị Văn Thành Ngọc đệ tử thủ tịch Phong Vân Tông của kiếp môn nhìn trúng, muốn nạp nàng ta làm tiểu thiếp.

Mà từ sớm khi còn ở Thiên vực, danh tiếng của Văn Thành Ngọc đã như sấm bên tai, gã nạp vô số tiểu thiếp nhưng không một ai có kết cục tốt, đương nhiên chuyện này có quan hệ với công pháp mà gã tu luyện. Bởi vậy trong tình huống như thế tất nhiên Bạch Mi thể chết không theo.

Nhưng không ngờ Vân Thành Ngọc lại lấy tông môn chèn ép.

Tuy đều là kiếp môn nhưng giữa kiếp môn với nhau chênh lệch cũng rất lớn.

Trong tông có cao tầng Kiếp cảnh tọa trấn, đều xưng là kiếp môn.

Tầng bảy Kiếp cảnh cũng vậy, tầng chín Kiếp cảnh cũng như thế, nhưng chênh lệch lại rất lớn.

Trừ việc đó ra, tông môn sở hữu phi thuyền giống Thiên Bích Tông lại càng nhiều hơn.

Mà lão tổ Phi Linh Tông chẳng qua chỉ là cao thủ tầng bảy Kiếp cảnh, nhưng Phong Vân Tông lại có tầng chín Kiếp cảnh tọa trấn, ngoài ra trong tông còn có ít nhất hai phi thuyền.

Có thể nói Phong Vân Tông gần như có thể coi là một trong những đại tông môn lớn nhất dưới đạo môn.

Dưới sự cưỡng ép của Phong Vân Tông, tất nhiên Phi Linh Tông không thể bảo vệ một đệ tử nội môn nhỏ bé như nàng ta, thậm chí muốn chắp tay dâng nàng ta.

Trong tình huống không còn cách nào, Bạch Mị chỉ đành chạy trốn khỏi Phi Linh Tông.

Nhưng nàng ta có trốn khỏi Phi Linh Tông cũng không có tác dụng gì, dù sao nếu Phong Vân Tông muốn tìm nàng ta sẽ tìm được rất dễ dàng.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng ta muốn gia nhập Vân Kiếp Môn, bởi vì nàng ta nhất định phải tìm núi dựa đủ để bảo vệ nàng ta.

Chẳng qua.

Đối với kết quả, trong lòng nàng ta hiểu rõ.

Nàng ta nói ra chẳng qua chỉ ôm một phần may mắn, thậm chí trong lòng cảm thấy Tô Ngư Nhi hoàn toàn không thể đồng ý.

Dù sao nếu Vân Kiếp Môn thu nhận nàng ta tương đương với việc đối địch Phong Vân Tông.

Mà nếu nàng ta có thiên phú xuất chúng gì đó, nhân tài thực lực nghịch thiên thì cũng thôi, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử nội môn, vì nàng ta đối đầu với Phong Vân Tông hoàn toàn không đáng.

Ai mà ngờ Tô Ngư Nhi nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đồng ý ngay lập tức.

"G2"

"A2"

Bạch Mị nghe vậy, cả người ngơ ngác.

Vậy là đồng ý rồi?

Không suy nghĩ lại sao?

Đây là đại sự có thể đắc tội Phong Vân Tông đấy!

Không khỏi quá qua loa rồi?

"Tô tiểu thư, ngươi có thể, có thể làm chủ sao?" Bạch Mị nhịn không được hỏi, nhưng trong lòng cũng có chút kích động.

Giờ phút này với nàng ta mà nói, chỉ cần không rơi vào tay tên ác ma Văn Thành Ngọc kia nàng ta đã thỏa mãn.

Còn về việc hầu hạ ca ca gì đó của Tô Ngư Nhi, bất kể thế nào cũng tốt hơn rơi vào tay Văn Thành Ngọc nhỉ?

"Chỗ sư tôn của ta bây giờ ta sẽ đi nói với ông ấy, còn ngươi cứ ăn vận đẹp đẽ đợi lát nữa theo ta xuất phát!"

Tô Ngư Nhi phất tay rồi ra khỏi cửa, đi thắng đến chỗ Quan Lĩnh.

"Con con con, sao con lại đồng ý?"

Quan Lĩnh nghe thấy lời Tô Ngư Nhi nói, tức đến mức giậm chân.

Ông ta không ngờ Tô Ngư Nhi lại không có đầu óc như vậy, thế mà đồng ý chuyện đó.

"Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, con nói xem Bạch Mị kia thiên phú tốt chút thì cũng thôi, bảo vệ nàng ta cũng được, nhưng thiên phú của nàng ta thế kia, không đáng vì nàng ta đắc tội với Phong Vân Tông!" Quan Lĩnh gãi đầu, lập tức cảm thấy đau đầu.