Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 108: Mưu kế của Diệp Bắc




“Lão tổ, chúng ta là do bang chủ phái đền hầu hạ người.”

Hai nàng đồng thanh nói.

Vừa nói cô gái áo trắng kia còn chu chu miệng về phía Thanh Sơn Lão Tổ. Còn cô gái mặc đồ đen kia lại bò trên mặt đất bày ra tư thế quyến rũ của mèo.

“Phụt!”

Một màn này làm khí huyết Thanh Sơn Lão Tổ bốc lên cuồn cuộn, có cảnh giới Võ Vương cũng xém áp chế không được, lão cảm giác máu mũi của mình sắp chảy đến nơi rồi.

“Con mẹ nó Diệp Bắc, tại sao lại biết sở thích của ta?”

Thanh Sơn Lão Tổ mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt lão hiểu được đây là viên đạn bọc đường mà Diệp Bắc bắn tới, một khi lão trúng chiêu, tất nhiên sẽ lên cùng thuyền giặc với Diệp Bắc.

“Ổn định, ổn định.”

“Mấy năm gần đây lão tổ ta đây còn sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua, nhất định phải ổn định.”

Không nỡ nhìn thoáng qua hai nàng, Thanh Sơn Lão Tổ nhắm chặt mắt lại, khoanh chân ngồi trên mặt đất, trong miệng niệm thầm khẩu quyết tu luyện.

“Lão tổ, ngươi làm sao vậy, tại sao lại không để ý đến hai tỷ muội bọn ta?”

“Được rồi, để tỷ muội bọn ta chơi đùa với ngươi nha!”

Giọng nói quyến rũ chết người của hai nàng truyền đến tai lão, cánh tay ngọc của các nàng dần đi xuống từ lỗ tai, làm cho Thanh Sơn Lão Tổ nổi da gà đầy mình, trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Phù!”

Hai nàng một bên trái một bên phải thổi khí vào lỗ tai Thanh Sơn Lão Tổ, ngón tay lại vẽ lung tung trên ngực lão.

Lần này thiếu chút nữa đã làm Thanh Sơn Lão Tổ tẩu hỏa nhập ma.

“Đồ khốn nạn Diệp Bắc, bà già nhà ngươi, con mẹ nó ngươi đê tiện thật đấy!”

Thanh Sơn Lão Tổ chửi ầm lên, thân hình bay lên làm thủng một lỗ lớn trên trần phòng, hóa thành một vệt sáng chui vào trong hồ nước cách đó không xa trong Tạc Thiên Bang.

“Thế nào rồi?”

Ngọn núi phía sau Tạc Thiên Bang, hai tay Diệp Bắc để sau lưng.

“Khởi bẩm tông chủ, bên Lục Thanh Sơn không thuận lợi lắm.” Phía sau, một trưởng lão cau mày nói.

“Ờm!”

Đồng tử Diệp Bắc co lại, trầm giọng nói: “Nếu như ta đoán không lầm thì, có lẽ Lục Thanh Sơn đã nhìn thấu mục đích của ta, thậm chí hộp Hoa Tử kia cũng trả lại rồi.”

“Vậy thì phải làm sao đây, tông chủ?” Vị trưởng lão kia cau mày “Hơn nữa người mà ngài nhắc đến thực sự khủng khiếp như vậy sao?”

“Khủng khiếp?”

Diệp Bắc nở một nụ cười gượng gạo, tưởng như mình đã trở lại ngày nào, mặt nhăn lại rồi nghiêm nghị nói: “Từ khủng khiếp này không đủ để miêu tả hắn ta.”

“Chà, cứ nghĩ là Diệp Bắc ta đã thận trọng cả đời, nhưng không ngờ lại chọc phải kiếp nạn như vậy.”

“Ta rất hối hận!”

“Vậy hắn… rốt cuộc là mạnh tới mức nào?” Trưởng lão hít một hơi thật sâu, lo lắng hỏi.

“Ít nhất là Võ Đế, thậm chí là...”

“Là Tiên!”

Trong lòng vị trưởng lão kia chấn động, sau khi bình tĩnh lại vội vàng cung kính nói: “Bang chủ, ta biết ngài đã tốn rất nhiều công sức, nhưng Thanh Sơn Lão Tổ kia rất khó chơi, phải làm sao đây?”

“Tiếp tục bảo Tiểu Tả và Tiểu Hữu bất chấp mọi thủ đoạn, dùng luôn mị lực để tấn công vào Thanh Sơn.” Diệp Bắc nghiêm nghị ra lệnh.

“Nhưng mà dù sao thì Thanh Sơn cũng là Võ Vương, tuy rằng hắn thật sự rất tốt, nhưng e rằng cũng không thể lạc quan!”

“Yên tâm đi, ngay cả khi không thể tấn công Thanh Sơn thì không phải Thanh Sơn Môn vẫn còn những người khác à?” Diệp Bắc nhếch miệng nói: “Ví dụ như những trưởng lão đó, còn có vị tông chủ Chu Vân kia.”

“Bang chủ nói đúng.” Đại trưởng lão gật đầu nói: “Chỉ là tên Chu Vân kia của bọn họ, khẩu vị hình như hơi nặng!”

“Cái này… đúng vậy!”

Nói đến đây, Diệp Bắc cũng không nhịn được mà gật đầu tán thành: “Nhưng dù có nặng thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng cần phải thỏa mãn hắn ta, xem ra phải phái em gái của ta đích thân ra tay rồi!”

“Đã hiểu, thưa bang chủ!”

Trưởng lão nhảy vút xuống, biến mất.

Trong nháy mắt.

Hai ngày trôi qua.

Diệp Bắc như đang đi trên lớp băng mỏng, thời gian trôi qua trong lo lắng, không biết khi nào vị kia đánh tới cửa.

“Diệp Bắc chết tiệt.”

Mà trong lúc này, Thanh Sơn Lão Tổ đang hùng hùng hổ hổ bay tới, mấy ngày nay lão bị tra tấn đau đến mức không sống nổi.

Hai nữ nhân của Tạc Thiên Bang cứ như giòi trong xương vậy, cứ bám chặt lấy hắn, đuổi mắng kiểu nào cũng không đi.

Ngươi nói động thủ, dù sao trong Thanh Sơn Môn vẫn còn rất nhiều người, xem ra địa vị của hai người nữ nhân kia trong Tạc Thiên bang không hề thấp, nếu thật sự ra tay, vậy chắc chắn sẽ gặp phải một tình huống khác rồi.

Vì vậy, lúc này lão không thể nhịn được nữa, định nói chuyện cho rõ ràng với Diệp Bắc.

“Diệp Bắc, ngươi đừng có trốn, lão tử biết ngươi đang trốn ở phía sau núi, ngươi cút ra đây cho ta!” Dưới sự tức giận tột độ, Thanh Sơn Lão Tổ không quan tâm đến việc Diệp Bắc có phải là cường giả Võ Hoàng hay không, trực tiếp chửi bới.

“Khụ khụ, lão ca à, ngươi đang làm cái gì vậy?” Diệp Bắc nói với vẻ mặt khó xử.