Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 107: Cọng rơm cứu mạng của Tạc Thiên Bang (2)




Một loạt hành động này của Diệp Bắc làm Thanh Sơn Lão Tổ cảm thấy vừa lòng, trong tâm cũng sinh ra một chút hổ thẹn, thì ra là Thanh Sơn lão lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Lão ca, Hoa Tử này ngươi hít một hơi đi?”

Xử lý xong ba người, hai tay Diệp Bắc dâng Hoa Tử, cười nói.

“Được!”

Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu, sảng khoái đồng ý dù sao Diệp Bắc đã thẳng thắn như vậy mà hắn ta lại nhăn nhó thì cũng không được, bèn đón nhận Hoa Tử.

Thấy thế Diệp Bắc vội vàng đưa cho.

Một hơi Hoa Tử, thấm vào phế phổi, lại phun ra một ngụm khói đặc, quả nhiên nguyên khí trong cơ thể đều thay đổi, tu vi tinh khiết hơn vài phần.

“Quả nhiên là thứ tốt!”

Thanh Sơn Lão Tổ không nhịn được mà khen.

“Ha ha, nếu lão ca thích, cả hộp này đều tặng cho ngươi.” Diệp Bắc rộng rãi nói.

“Này, sao ta có thể không biết xấu hổ vậy chứ?”

Thanh Sơn Lão Tổ ngượng ngùng nói, nhưng vừa nói tay lại không ngượng chút nào cầm cái hộp cất vào trong ngực, thứ tốt như vậy, một hộp này có thể bớt cho lão cả năm khổ tu!

Kế đó là thời gian rượu chè.

Rượu này là đặc biệt ủ cho võ tu, không đến một canh giờ, đám người Thanh Sơn Lão Tổ đã xỉn quắc, bước chân lộn xộn, sắc mặt cả đám đều đỏ hồng.

“Người đâu, đưa lão ca đi nghỉ ngơi.”

Diệp Bắc vội vàng sai người.

Rất nhanh sau đó đã có mấy người tới nâng đám người Thanh Sơn Lão Tổ vào phòng nghỉ.

Nhìn thấy bóng dáng đám người Thanh Sơn Lão Tổ dần rời khỏi, Diệp Bắc từ từ cong khóe miệng.

Diệp Bắc hắn ở tuổi 30 có thể thành công bước lên hàng ngũ Võ Hoàng, lại làm bang chủ Tạc Thiên Bang cũng không đơn giản chỉ dựa vào thiên phú.

Dựa vào chính là tâm tư hiểu biết tùy cơ ứng biến.

Kẻ thức thời mới là người tài giỏi!

Đây là câu nói hắn ta luôn tin tưởng.

“Bang chủ, đây là ghi chép tin tức, tính tình và sở thích của Lục Thanh Sơn, Chu Vân và đa số trưởng lão Thanh Sơn Môn.” Lúc này một tên trưởng lão đến bên cạnh Diệp Bắc, lấy ra một phần tư liệu.

Diệp Bắc lật xem tư liệu, cong khóe miệng: “Tốt lắm, kế tiếp cũng không cần ta dạy ngươi phải làm gì chứ?”

“Ta biết.”

Trưởng lão gật gật đầu, trước khi đi lại do dự nói: “Nhưng mà bang chủ, chỉ là một Thanh Sơn Môn nho nhỏ mà thôi, chúng ta cần thiết phải đối đãi trịnh trọng như vậy sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Bắc trầm xuống.

Hít sâu một hơi mới hết sức trịnh trọng nói: “Rất cần thiết…”

“Bởi vì, hắn là cọng rơm cứu mạng của Tạc Thiên Bang chúng ta!”

Thanh Sơn Lão Tổ đã về tới phòng.

Trong cơn say, hắn ta càng nghĩ càng thấy không đúng.

Cho dù Diệp Bắc biết rõ đúng sai, cùng lắm cũng chỉ giao ba tên Võ Linh kia cho lão, cũng thả đám người Thanh Sơn Môn bọn họ từ đại trận ra là được rồi. Hoàn toàn không cần phải… làm một trận lớn như vậy để xin lỗi, thậm chí còn đưa thứ tốt như Hoa Tử này cho lão.

Dù sao thì Diệp Bắc cũng là một cường giả Võ Hoàng, hoàn toàn không cần phải… ra vẻ như thế trước mặt một Võ Vương là lão.

Đúng lúc này Diệp Bắc cũng cho người đưa thanh tuyệt thế thần đao kia trở về, Thanh Sơn Lão Tổ cầm trong tay thanh tuyệt thế thần đao càng thấy không đúng lắm.

Trên con đường võ tu, từ trước đến nay đều là ngươi lừa ta gạt.

Nhất là khi đứng trước bảo vật, không ai dám khẳng định mình là người tốt, mà loại chí bảo thế này Diệp Bắc còn có thể trả về, chuyện này rất không bình thường!

“Hay là, hắn đã đi qua chỗ tiền bối rồi?”

Bỗng nhiên Thanh Sơn Lão Tổ đột nhiên phản ứng lại.

Lúc ấy sau khi Diệp Bắc dò xét hồn lão, lão nhớ rành mạch Diệp Bắc đã đi tới Thành Bình Giang.

Mà vừa rồi lúc uống rượu, dù Diệp Bắc che giấu rất tốt nhưng Thanh Sơn Lão Tổ vẫn nhìn ra trên người hắn ta có vết thương, hơn nữa còn rất nặng.

Kết nối tất cả sự việc, đã có thể khẳng định Diệp Bắc hẳn là đã đến chỗ tiên sinh, sau đó bị đánh chết khiếp chạy trở về, sau khi trở về lại có thái độ khác thường với Thanh Sơn Môn, một tiếng hai tiếng đều gọi Thanh Sơn lão ca, rất rõ ràng Diệp Bắc muốn mượn Lục Thanh Sơn hắn bảo vệ tính mạng.

Nghĩ đến đây Thanh Sơn Lão Tổ đột nhiên vỗ đùi, hơi rượu trên người cũng không còn.

“Không cẩn thận rồi!”

Vẻ mặt lão đầy hối hận.

Lục Thanh Sơn hắn ở trước mặt tiên sinh thì tính là cái gì, nếu tiên sinh thật sự muốn giết người thì Lục Thanh Sơn hắn có tác dụng gì?

Làm không tốt thì bản thân còn có thể vì Diệp Bắc mà gặp họa sát thân!

“Diệp Bắc chết tiệt, tâm cơ lớn thật đấy.” Thanh Sơn Lão Tổ căm giận mắng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm sao trả Hoa Tử lại cho Diệp Bắc, hơn nữa còn phải dẫn đệ tử Thanh Sơn Môn rời khỏi nơi này.

Bởi vì trong lòng lão rất rõ, chiếc thuyền giặc này không lên được.

Nhưng mà.

Lão vừa đưa ra quyết định, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Thanh Sơn Lão Tổ nhướng mày, nâng đầu lên nhìn, lại mở to hai mắt nhìn!

Chỉ thấy ngoài cửa có hai cô gái da thịt trắng nõn bước vào, tuổi các nàng không lớn, dáng người nhỏ xinh còn chứa một ít sự trẻ con.

Mà sự săn sóc của các nàng mới là thứ hấp dẫn ánh nhìn nhất, một người trong đó mặc một cái váy nhỏ, phía sau còn có cái đuôi hồ ly, người còn lại mặc quần áo bó sát màu đen, trên đầu còn có một đôi tai mèo.