Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 109: Trở thành thông gia?




“Cái tên Diệp Bắc nhà ngươi, còn dám hỏi ta đang làm cái gì, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có tính toán gì sao?” Thanh Sơn Lão Tổ tức giận nói: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đắc tội với tiền bối hay không, muốn kéo ta lên thuyền giặc!”

“Lão ca à, không ngờ lại bị ngươi phát hiện mất...” Diệp Bắc sờ sờ mũi, cười nói: “Nhưng mà cũng đừng có nói khó nghe như vậy, nói gì mà kéo với chả không kéo, ta chỉ muốn ngươi giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt tiền bối mà thôi.”

“Hừ hừ, cái gì mà nói tốt với chả không tốt, ta sẽ không đắc tội với vị tiền bối kia vì ngươi!” Thanh Sơn lão tức giận nói: “Vậy tại đây ta sẽ nói với ngươi vài lời, muốn chém muốn giết đều được, nhưng muốn ta khuất phục thì đừng có mơ, Thanh Sơn Môn bọn ta cũng sẽ không thông đồng làm loạn với Tạc Thiên Bang các ngươi!”

“Lão ca này, ngươi...”

Diệp Bắc sờ mũi, nói một cách đầy ẩn ý: “Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Dù sao thì ngươi không chịu khuất phục, Thanh Sơn Môn các ngươi vẫn có người muốn khuất phục mà!”

“Ngươi có ý gì?”

Thanh Sơn Lão Tổ nhìn chằm chằm.

“Em rể, mau ra ngoài!” Diệp Bắc nhàn nhạt la lên.

“Em rể?”

“Em rể nào?”

Thanh Sơn Lão Tổ trợn mắt, sau đó dưới ánh nhìn nghi ngờ của hắn, Chu Vân ngượng ngùng cuối đầu bước ra, bên cạnh hắn là một người phụ nữ cao một mét tám nặng hơn một trăm năm mươi kí, đang như một chú chim nhỏ dựa vào vai Chu Vân.

“Ngươi, ngươi, ngươi, chuyện gì thế này hả?” Thanh Sơn Lão Tổ trợn tròn mắt, vội vàng hỏi.

Chu Vân cúi đầu xin lỗi: “Sư, sư thúc, ta xin lỗi, ta...”

“Em rể ngại, để ta nói giúp cho!” Diệp Bắc cười nói “Có đôi khi duyên phận đến không thể ngăn cản được, mấy ngày nay Chu Vân huynh ở tông môn bọn ta, bất ngờ có duyên gặp gỡ em gái của ta, nhanh chóng châm ngòi cho tình yêu, vì vậy, bây giờ Thanh Sơn Môn và Tạc Thiên Bang của chúng ta đã trở thành thông gia!”

“Cái gì?”

Nghe thấy điều này, Thanh Sơn Lão Tổ suýt chút nữa phun máu, tức giận chỉ vào Chu Vân, hét lên “Ngươi, ngươi, uổng công ngươi là tông chủ của Thanh Sơn Môn, ngươi đúng là vô dụng, vậy mà lại bị một, một...”

Trong lúc nói, Thanh Sơn Lão Tổ vô tình liếc nhìn em gái của Diệp Bắc, lập tức che mắt lại, không nói được nữa.

Quản nhiên là rất khó coi.

Cay mắt!

“Diệp Bắc, đồ đê tiện!”

Thanh Sơn Lão Tổ chửi rủa.

“Cái này, lão ca à, ngươi đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.” Diệp Bắc vội vàng giơ tay lên, vẻ mặt trịnh trịnh trọng nói: “Ta thật sự không có tội. Bọn họ ở bên nhau, tất cả là vì tình yêu!”

“Sư thúc, chúng ta thật sự là vì tình yêu...”

“Ngươi im đi.”

Thanh Sơn Lão Tổ giận dữ hét lên, dưới cơn tức giận tột độ, những đường gân xanh trên trán lão nổi lên.

Chu Vân cúi đầu không dám nói.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc vội nói: “Lão ca, dù chuyện này xảy ra khá đột ngột, nhưng thà phá một ngôi chùa còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, hai môn phái chúng ta trở thành thông gia cũng là một việc tốt!”

“Đúng vậy thưa sư thúc, ta cũng nghĩ vậy, mặc dù trước đó có một chút xích mích, nhưng chúng ta đã thấy sự thành khẩn xin lỗi của Tạc Thiên Bang đối với Thanh Sơn Môn rồi. Biến chiến tranh thành hòa bình, thân càng thêm thân, chẳng phải tốt hơn sao.” Chu Vân cũng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Không chỉ có ta, mà rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Thanh Sơn Môn đều đã tìm được mối nhân duyên của mình...”

“Ngươi thì biết cái gì?”

Thanh Sơn Lão Tổ lớn tiếng quát, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào Diệp Bắc.

Thì ra toàn bộ Thanh Sơn Môn của lão đã rơi vào cái bẫy mật ngọt chết ruồi của của Diệp Bắc, chỉ còn lại một mình lão tổ như lão chống đỡ?

Tên Diệp Bắc này, thủ đoạn thật sự rất tốt đấy!

Nhưng giờ phút này, tuy lão là lão t, nhưng lại không có cách nào, lão có thể chia cắt đôi uyên ương Chu Vân, nhưng còn những người khác thì sao?

Giờ đây, trái tim của toàn bộ Thanh Sơn Môn đều hướng về Tạc Thiên Bang. Nếu lão tổ là là lão phá hỏng, không những không khiến cho mọi người tin phục mà thanh danh của hắn còn phải mang tiếng xấu.

Vì vậy, lão chỉ có thể cúi đầu, thở dài với khuôn mặt u ám.

Phía thuyền giặc này, lão xác định là phải lên rồi!

“Khụ khụ, lão ca à, chuyện đã thế này rồi, ngưỡi cũng đừng khó chịu, nếu đã không thể ngăn cản mọi chuyện, không bằng cứ chấp nhận đi, ngươi thấy có đúng không?” Diệp Bắc cười híp mắt bước tới, đi về phía Thanh Sơn Lão Tổ đang nhíu mày, đồng thời vẫy tay, Tiểu Tả Tiểu Hữu lại bước tới, cọ vào Thanh Sơn Lão Tổ.

Hầy!

Thanh Sơn Lão Tổ cũng chỉ có thể chấp nhận.

Vì không thể thay đổi, hắn thực sự chỉ có thể thụ động chấp nhận, dưới sự khiêu khích của hai cô gái, Thanh Sơn Lão Tổ đen mặt nói: “Chuyện tiếp theo sẽ nói sau, bây giờ lão tổ ta cần bế quan một ngày trước.”