Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 106: Cọng rơm cứu mạng của Tạc Thiên Bang




“Diệp Bắc, ngươi có ý gì?”

Thanh Sơn Lão Tổ bị hành động của Diệp Bắc làm cho không hiểu tại sao, sắc mặt xanh mét nói.

“Ôi, ngươi nói cái gì vậy Thanh Sơn lão ca.” Trên mặt Diệp Bắc tràn đầy ý cười, hắn ta ôm lấy bả vai Thanh Sơn Lão Tổ cười tủm tỉm nói: “Không phải vừa rồi ta đã nói sao, là hiểu lầm, hiểu lầm, nhốt lão ca trong đại trận này là sơ suất của ta, ta nhận lỗi, nhận lỗi.”

Cứ như vậy Diệp Bắc khách sáo mời Thanh Sơn Lão Tổ ra khỏi đại trận.

“Đến đây, các huynh đệ Tạc Thiên Bang, bày rượu thịt tốt nhất Tạc Thiên Bang cho ta, chiêu đãi các huynh đệ Thanh Sơn Môn.”

Thanh Sơn Lão Tổ vẫn tràn đầy nghi ngờ đối với sự khác thường của Diệp Bắc.

Lúc hắn nghĩ liệu có phải Diệp Bắc muốn lừa gạt chuyện gì thì lại phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi là Tạc Thiên Bang đang mở rộng cửa mời cả Thanh Sơn Môn vào.

Hành động này làm Thanh Sơn Lão Tổ cực kỳ kinh ngạc.

Việc lớn như mở cửa sơn môn này, mặc dù thực lực của Diệp Bắc cao cường nhưng không thể nghi ngờ hành động này chính là đưa bụng Tạc Thiên Bang đến mũi đao của Thanh Sơn Môn!

“Sư thúc, Diệp Bắc này làm chuyện thiêu thân gì vậy?” Chu Vân kề sát vào Thanh Sơn Lão Tổ, cảnh giác hỏi: “Có phải là muốn hại chúng ta không?”

Thanh Sơn Lão Tổ nhíu mày, lắc đầu nói: “Tuy rằng ta không biết hắn muốn làm trò gì, nhưng chúng ta cũng đã bị nhốt trong đại trận, hắn cũng không cần phải… làm điều thừa thãi.”

Chu Vân cũng gật gật đầu.

Bọn họ đã là cá trong chậu, nếu muốn hại bọn họ, thật sự không cần phải…

“Vậy…”

Chu Vân nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ.

“Dù sao Diệp Bắc này cũng là Võ Hoàng, tính mạng của nhiều đệ tử Thanh Sơn Môn ta đều ở trong tay lão, trước tiên cứ đi vào, đi bước nào tính bước đó!”

Nói xong Thanh Sơn Lão Tổ đợi một đám trưởng lão cũng bị mời vào Tạc Thiên Bang.

Sau đó trên diễn võ trường rộng lớn của Tạc Thiên Bang, Diệp Bắc ra lệnh bày mười vạn bàn tiệc chiêu đãi đệ tử Thanh Sơn Môn.

Mà ở bàn trên, cầm đầu là Diệp Bắc và Thanh Sơn Lão Tổ, trưởng lão hai bên đều ngồi xuống.

Nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị này, Thanh Sơn Lão Tổ cũng không khỏi sợ ngây người, rất nhiều thứ hắn cũng chưa từng thấy qua.

Một bàn tiệc này, vô giá!

“Ha ha, Thanh Sơn lão ca, lần đầu tiên tới Tạc Thiên Bang của ta nhất định phải cơm no rượu say!” Vẻ mặt Diệp Bắc đầy tươi cười nói.

Lời vừa dứt dã vung tay lên.

“Người đâu, đem đại bảo bối của ta lên, tặng cho Thanh Sơn lão ca.”

Sau đó có một tỳ nữ tướng mạo xinh đẹp mang tới một cái mâm ngọc, phía trên đặt một cái hộp đỏ tinh xảo.

“Hộp này?”

Thanh Sơn Lão Tổ liếc qua đánh giá một cái, trong lòng kinh ngạc, cái hộp này nguyên liệu chế tạo cũng rất xa xỉ, hình như là Hồng Hương Mộc hiếm có chế thành.

“Lão ca, đây chính là đồ tốt đó!”

Diệp Bắc cầm lấy cái hộp màu đỏ kia giới thiệu: “Bên trong này là do luyện dược sư của Tạc Thiên Bang chế thành, được tạo thành hương từ Hoa Căn, Tử Linh Diệp và nhiều vật liệu quý báu, tên là Hoa Tử Đàn, gọi tắt là Hoa Tử.”

“Lão ca, không phải ta khoe khoang, Hoa Tử này một năm chỉ có thể chế 20 cái, hít một hơi có thể làm người lâng lâng bay bổng, bằng 10 ngày khổ tu của ngươi, bình thường ta tiếc không lấy ra, hôm nay lão ca đến ta mới cam lòng lấy ra đấy.”

Nói xong hắn rút một cây Hoa Tử từ trong hộp gỗ.

Quả nhiên vừa rút cây Hoa Tử này ra đã mang theo một mùi hương nồng đậm, dường như tu vi còn tiến bộ vài phần.

“Nào, đưa Hoa Tử cho Thanh Sơn lão ca thưởng thức chút.”

Thanh Sơn Lão Tổ nhíu mày nhìn Hoa Tử trước mặt, cũng không kiềm chế được muốn hít một hơi, nhưng hành động của Diệp Bắc khác thường, chắc có điều lạ, hắn ta vẫn nhịn nghi ngờ xuống, trầm giọng hỏi: “Diệp Bắc, ngươi có gì muốn nói thì nói đi!”

“Lão ca ngươi nói cái gì vậy?” Diệp Bắc làm ra vẻ mặt nghiêm túc, tức giận nói: “Chẳng lẽ ta làm lão đệ muốn mời ngươi một bữa cơm cũng phải có mục đích gì sao?”

Thanh Sơn Lão Tổ vẫn xụ mặt như trước.

“Được, lão ca, ta cũng nói thật vậy, lúc trước là Diệp Bắc ta sai, là ta không điều tra rõ sự thật đã xúc động nhốt mấy người lão ca vào đại trận.” Nói đến đây Diệp Bắc lộ ra vẻ phẫn nộ trầm giọng nói: “Sau đó ta điều tra rõ ràng, ba tên vô liêm sỉ kia lại gạt ta làm hành vi không tốt bên ngoài, ôi, nói ra thật là xấu hổ…”

Nhìn thấy Diệp Bắc nói một tràng lời nói đầy chính nghĩa, làm cho mắt Thanh Sơn Lão Tổ lộ vẻ kinh ngạc.

“Người đâu, dẫn ba tên vô liêm sỉ kia tới cho ta.” Diệp Bắc phất tay nói.

Ba tên Võ Linh kia nhanh chóng được dẫn lên, vẻ mặt ba người lộ vẻ đau khổ, vừa nhìn thấy Diệp Bắc đã hô lớn: “Bang chủ, ngươi có ý gì, không phải ngươi nói bọn ta không cần lo lắng, còn nói phải giúp bọn ta báo thù sao?”

“Hừ, ba tên vô liêm sỉ này, tới bây giờ còn nói dối không biết ngượng!”

Diệp Bắc nói xong thì vung tay lên, ba cái đầu rơi xuống đất, ba người này đến chết cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.

“Khụ khụ, lão ca, ba cái đầu này giao cho ngươi!”

Diệp Bắc tràn đầy chính nghĩa nói.