Giết gà thì Dịch Phong quả thật không dám, nhưng mà giết người, dù sao nơi này cũng là dị giới, hắn cũng đã trộm xử lý mấy tên.
Vì thế Dịch Phong nhấc cổ hắn ta lên, bẻ gãy cánh tay lão trong ánh mắt đầy sự sợ hãi của Diệp Bắc, sau đó ném lại trên mặt đất.
Trong lòng Diệp Bắc trở thành một mảnh tro tàn.
Công kích của Dịch Phong, dù hắn ta có vận dụng tất cả tu vi nhưng trên người lão vẫn phải chịu thương tổn, đã nằm hấp hối trên đất.
“Tiền bối, là… là ta sai, xin tiền bối hãy tha cho ta.”
Giọng lão khàn khàn nói.
Vẻ mặt hối hận cầu xin tha thứ.
“Buông tha ngươi?”
Dịch Phong lạnh lùng đi qua, lại dùng hai chân dẫm lên người Diệp Bắc, thấy cũng sắp hết giận, trong lúc Dịch Phong đang suy nghĩ làm cách nào giải quyết để giải quyết hắn ta mà không quá máu tanh thì trong nhà truyền ra một âm thanh rơi cái “bịch” xuống đất.
“Đồ nhi?”
Dịch Phong nghe thấy, trên mặt liền lộ vẻ lo lắng.
Liếc nhìn Diệp Bắc một cái, lại nhìn nhìn quần áo lão, do dự một lát mới trầm giọng nói: “Tạc Thiên, được, ta nhớ rồi. Tạm thời tha cho ngươi trước, nhưng vài ngày nữa ta sẽ tự mình tới cửa tìm ngươi.”
Dịch Phong nói xong cũng không chú ý tới Diệp Bắc nữa, đi vào trong nhà.
Dù sao hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, nếu tên này đã đến phá quán vậy hắn cũng sẽ dành thời gian phá lại.
Nhưng bây giờ phế vật này so với Chung Thanh, chắc chắn là Chung Thanh quan trọng hơn.
Quả nhiên vào phòng đã thấy Chung Thanh tỉnh dậy, nhưng ý thức còn mơ hồ không rõ, còn lăn từ trên giường xuống.
Dịch Phong đau lòng ôm lấy hắn, thả lại trên giường.
Mà nhìn thấy Dịch Phong rời khỏi, trái tim treo trên cổ họng của Diệp Bắc như biến thành một cái gì đó, bất chấp vết thương trên người bỏ chạy.
Bởi vì vết thương quá nặng nên hắn ta vừa đứng lên đã ngã lại trên đất, không quá một lát lại bay lên lần nữa, rớt lên rớt xuống chạy ra ngoại thành.
Đến khi hắn ta trở lại Tạc Thiên Bang, dù có tu vi Võ Hoàng thì hắn ta cũng mệt muốn chết.
Vội vàng ăn hai viên đan dược, khôi phục vết thương một chút, không kịp điều tức đã chạy đến chỗ đại trận.
“Tông chủ, ngươi thật là mạnh!”
Đúng lúc này có ba người chạy đến chỗ Diệp Bắc, bọn họ chính là ba tên Võ Linh của Thương hội Bình Giang.
Bởi vì ba người tu luyện bí thuật nên trốn được một kiếp dưới tay Thanh Sơn Lão Tổ, sau đó trở lại Tạc Thiên Bang đoạt xá sống lại, tuy rằng nhìn qua vẫn còn suy yêu nhưng ba người họ thật sự đã sống lại.
“Nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của bọn Lục Thanh Sơn thật sự là hả giận mà!”
“Ha ha, đúng vậy, chờ bọn họ bị đại trận tra tấn đến không ra hình người lại mang ra, ta phải hung ác tra tấn bọn họ.”
“Đúng vậy, đặc biệt nghe Lục Thanh Sơn nói còn có một tên tiểu tử kêu là cái gì mà Dịch Phong, việc này là do hắn gây nên, thù này nhất định phải báo, có cơ hội ta nhất định phải lấy máu thịt hắn.”
“Chẳng qua may mắn vẫn còn có tông chủ!”
Trên mặt ba người cười lạnh lùng, láo xược nói ra thù hận của mình còn không quên khen Diệp Bắc bên cạnh.
“Người đâu, bắt ba người họ lại cho ta.”
Nhưng mà Diệp Bắc bỗng nhiên bùng hỏa, tức giận lên tiếng.
“Tông chủ, ngươi ngươi ngươi, ngươi tại sao làm vậy?”
Lúc này sắc mặt ba tên Võ Linh thay đổi, bọn họ dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Diệp Bắc, nhưng bọn họ vừa mới sống lại, thực lực còn chưa khôi phục nên nhanh chóng bị bắt lại.
“Còn hỏi là tại sao?”
Vừa nghe như vậy Diệp Bắc càng tức giận, con mắt âm u nhìn chằm chằm ba người, phát ra âm thanh nặng nề.
Nếu không phải ba người họ dẫn tới việc này, sao hắn ta lại bướng bỉnh chạy tới chỗ võ quán nhỏ kia để bị làm nhục, còn suýt chút đã mất mạng?
Đương nhiên thứ làm Diệp Bác bồn chồn lo sợ vẫn là câu nói cuối cùng kia của Dịch Phong.
Không lâu sau hắn sẽ tìm tới cửa.
Một khi như thế, Tạc Thiên Bang cũng không thể tồn tại nữa.
Càng nghĩ càng giận, Diệp Bắc vung tay lên, xé rách tay của ba người, mặc kệ ba người phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nặng nề quát: “Tạm thời giam ba người họ lại, đợi có mệnh lệnh của ta thì đưa đến đây.”
Nói xong Diệp Bắc vội vàng đi đến chỗ đại trận.
Nhìn thấy Diệp Bắc xuất hiện, vẻ mặt Lục Thanh Sơn tràn đầy thù hận trừng mắt nhìn hắn, lộ ra ánh mắt căm hận.
Lục soát trí nhớ của hắn, việc này đối với hắn là vô cùng nhục nhã.
Càng làm hắn không thể chịu được chính là người này còn nhiều lần sỉ nhục tiên sinh, tồi tệ đến mức không thể chịu được.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết mình chỉ là tù nhân, không có hy vọng báo thù, nên lạnh lùng quát: “Diệp Bắc, ngươi muốn giết cứ giết, không cần tra tấn chúng ta như vậy.”
Nhưng mà Diệp Bắc lại thay đổi thái độ bình thường.
Khuôn mặt lạnh lùng kia dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người lại đột nhiên nở nụ cười nịnh nọt.
“Ơ kìa, Thanh Sơn lão ca, ngươi nói cái gì vậy, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Ha ha ha.”
“Người đâu, mau thu đại trận lại, thả mấy huynh đệ của Thanh Sơn Môn ra!”
Một màn như vậy nhất thời làm đám người Thanh Sơn Lão Tổ trợn mắt cứng lưỡi!