Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 104: Hoa hòe hoa sói




“Ngươi đi đi, ta không muốn đánh với ngươi.” Dịch Phong nhìn Diệp Bắc đánh giá từ trên xuống dưới, không có hứng thú nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”

“Giọng điệu của ngươi thật không nhỏ đấy nhỉ?”

Bị khinh thường như thế, trên người Diệp Bắc lộ ra sát ý mãnh liệt, lạnh lùng nói: “Ta nói thật cho ngươi biết, ta là cố ý tới đây, võ quán này ta nhất định phải phá!”

Nghe vậy Dịch Phong lắc lắc đầu.

Nếu là võ quán vậy chắc hẳn đều là phàm nhân.

Phàm nhân đánh nhau hắn cũng không sợ, dù sao hắn cũng có 18 bản lĩnh sánh vai cùng thần, thực sự cho là hắn dễ bị bắt nạt sao?

“Được, ngươi đã muốn đánh ta sẽ phụng bồi.”

Dứt lời, một tay Dịch Phong xách rổ rau chân vịt, một tay ngoắc hắn một cái.

“Ngươi…”

“Được được được, ngay cả rổ rau cũng không buông, giả bộ cũng giống lắm, chỉ là chờ lát nữa ngươi đừng có khóc.”

Nhìn thấy bị khinh bỉ như thế, Diệp Bắc nghiến răng nghiến lợi.

Theo động tác đột nhiên của bàn tay, từng thủ ấn phức tạp đánh ra, sức mạnh trong kinh mạch cả người đều dùng tới, lúc thủ ấn cuối cùng đánh ra, nó ẩn chứa toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn của Võ Hoàng, bất thình lình đánh tới chỗ Dịch Phong.

Một kích này hắn ta không giữ lại chút gì.

Cũng không có một phần thăm dò nào, đúng là một kích để Dịch Phong bị thương nặng.

“Đi chết đi!”

Trong mắt Diệp Bắc lóe ra ánh sáng lạnh, công kích trong tay càng ngày càng gần.

Trong mắt hắn, một kích toàn lực của Võ Hoàng ẩn chứa nội kình tất nhiên sẽ đánh bại tên Dịch Phong tự cao tự đại giả thần giả quỷ này.

“Hoa hòe hoa sói!”

Nhưng Dịch Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn ta, khinh thường nói một câu.

Nhìn qua thì khí thế của thanh niên áo trắng trước mắt hắn rất uy mãnh nhưng trong mắt hắn quả thật là trăm ngàn sơ hở, thậm chí còn đánh không lại đồ đệ Chung Thanh của hắn.

“Chát!”

Khoảnh khắc công kích sẽ rơi xuống ngực, Dịch Phong hơi nghiêng người tránh khỏi, cùng lúc đó lại nhẹ nhàng bâng quơ tát một cái lên mặt hắn.

“Cái gì?”

Vốn dĩ khuôn mặt Diệp Bắc đang lạnh lùng nhưng bị cái tát này làm cho ngơ luôn, ngay sau đó đã bị sức lực thật mạnh này đập lên mặt đất.

Làm sao có thể? !

Mặc dù té xuống đất nhưng vẻ mặt Diệp Bắc vẫn tràn đầy vẻ không thể tin được.

Một kích toàn lực đáng để hắn ta kiêu ngạo lại bị phá giải dễ dàng như vậy? Thậm chí là hắn ta có thực lực Võ Hoàng cũng không thể thấy rõ một kích kia bị phá giải như thế nào.

Nhưng đau đớn nóng rát trên mặt làm hắn ta cảm thấy thật nhục nhã.

Hắn ta là Diệp Bắc, từ khi sinh ra đã là thiên tài, mới 30 tuổi đã bước chân vào hàng ngũ Võ Hoàng, có thể nói là Võ Hoàng trẻ tuổi nhất cả Nam Sa, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế.

“Ngươi đáng chết!”

Hai mắt hắn ta đỏ tươi, trong lúc nói tu vi Võ Hoàng trong kinh mạch rộng lớn chạy tán loạn, đi kèm theo là khí thế mạnh mẽ bộc phát ra.

Nhưng mà.

Một rổ rau chân vịt đập lên đầu hắn ta lại đánh hắn lăn ra đất, khí thế cả người và tu vi Võ Hoàng của hắn ta bị rổ rau chân vịt này mạnh mẽ đánh trở về.

“Phụt!”

Sức mạnh chảy ngược vào trong, kinh mạch Diệp Bắc tán loạn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Chỉ bằng thực lực rách nát này của ngươi, ngay cả cụ Vương bán trâu kế bên nhà ta cũng đánh không lại, ai cho ngươi lá gan đến chỗ ta phá quán hả?” Dịch Phong cầm rổ rau chân vịt nói với hắn ta từ trên cao.

“Ngươi… Ngươi đáng chết!”

Lời nói nhục nhã này rơi vào trong tai Diệp Bắc làm hắn ta nhục nhã gấp bội, cả người run rẩy, thậm chí bất chấp đứng dậy, tay khẽ nhúc nhích, một viên bảo châu trong suốt được hắn ta tế ra.

“Thiên Hồn Châu, giết hắn cho ta!”

Trong mắt Diệp Bắc lóe lên sát ý nồng đậm, trực tiếp lấy ra Thiên Hồn Châu đánh về phía Dịch Phong.

Đây là sát chiêu tuyệt đối của hắn ta!

Hơn nữa viên Thiên Hồn Châu này là bảo vật Tông phẩm hiếm có, hắn ta không tin không giết được Dịch Phong.

Nhưng mà.

Dịch Phong đạp xuống một cước.

“Rắc!”

Vẻ mặt Diệp Bắc đang đầy sát khí bỗng sửng sốt, trợn mắt nhìn bàn chân Dịch Phong.

Thiên Hồn Châu.

Bảo vật Tông phẩm.

Bị một cước đạp vỡ như vậy?

Két!

Diệp Bắc cảm thấy cổ họng mình như mắc một cái xương cá.

“Một hạt châu nát như vậy cũng muốn giết người, đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Những lời này của Dịch Phong càng làm cho sắc mặt Diệp Bắc trở nên khó coi hơn.

Bảo vật Tông phẩm đối với hắn lại là hạt châu nát?

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường thật sự của Dịch Phong, Diệp Bắc bỗng nhiên hiểu được.

Thì ra người này không như hắn ta nghĩ mà giống như trong suy nghĩ của Lục Thanh Sơn, là một tuyệt thế cao nhân thật sự!

Lộp bộp!

Vừa nghĩ đến vậy, lòng Diệp Bắc đã rơi tới đáy vực.

Trong nháy mắt hắn ta hối hận đến xanh ruột.

Thì ra lão đã đá phải một tấm sắt như vậy, lão muốn chạy trốn giữ mạng nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì Dịch Phong đã đá một cước vào ngực lão.

“Rắc!”

Một cước này làm gãy xương sườn Diệp Bắc, đau đớn dữ dội làm hắn ta nói không nên lời.

Nhưng mà Dịch Phong cũng không định buông tha cho lão.

Dồn ép đến như vậy, tuy rằng vô dụng nhưng cũng không thể vì vô dụng mà tha cho hắn ta, dù sao hắn ta cũng đến đây để phá quán, tính ra là kẻ thù sống chết.

Nhân từ nương tay?

Không có khả năng đâu.