Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 103: Rổ rau chân vịt cũng không bỏ xuống?




“Vậy sao?”

“Mở miệng ra là tiền bối, ngược lại ta muốn nhìn xem thực sự có người như vậy hay không?”

Diệp Bắc khinh thường nói xong, bàn tay đột nhiên mở ra, hạ xuống đỉnh đầu Thanh Sơn Lão Tổ.

“Sưu hồn!”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ chuyển biến rõ rệt, ra sức giãy dụa, nhưng mà lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy trí nhớ của mình tuôn ra ngoài.

Rất lâu sau, khỏe miệng Diệp Bắc mới giương lên.

“Quả thật có người như vậy, nhưng hình như cũng chẳng ra làm sao?”

“Chẳng qua, nếu hắn có thể tặng cho ngươi thần khí như vậy, chắc hẳn là còn có đồ tốt khác, nếu đã như vậy ta đây sẽ đi tìm hắn một chuyến, vừa khéo cho Tạc Thiên Bang quật khởi, đặt nền tảng tốt!”

Nói xong, hắn đạp một cước lên thân thể Thanh Sơn Lão Tổ, thân thể Thanh Sơn Lão Tổ bay ngược ra, rơi vào bên trong đại trận.

“Đám phế vật các ngươi, tự sinh tự diệt ngay tại đây đi!”

Nói xong, khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt nhìn về hướng Thành Bình Giang, thân hình vút qua rồi bay ra ngoài.

Tốc độ của Võ Hoàng kinh khủng như thế.

Diệp Bắc nhanh chóng đến Thành Bình Giang, theo đường đi trong trí nhớ Thanh Sơn Lão Tổ mà đến võ quán.

Sau đó nhảy lên một cái đã tới cửa võ quán.

Mà cùng lúc đó, đầu lâu đặt dưới nắp giếng cũng mở miệng.

“A ba a ba!”

Âm thanh vừa phát ra, võ quán cũng xảy ra thay đổi vô hình, nhưng lại không ai thấy được cụ thể là thay đổi cái gì.

Sau khi thay đổi, đầu lâu chép chép miệng, dùng đỉnh đầu cọ sát nắp giếng muốn chọc thủng nó, sau đó chạy ra bên ngoài.

“Hừ!”

“Quả nhiên ta mới là tuyệt thế cao thủ, còn nói gì mà trong bảng hiệu có ẩn chứa võ ý?” Ánh mắt Diệp Bắc đánh giá tấm bảng hiệu của võ quán, sau khi quan sát thật lâu lại khinh thường thốt lên.

Trên tấm bảng hiệu này làm gì có võ ý, rõ ràng chỉ là một tấm bảng hiệu bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nghĩ vậy, hắn ta không kiêng nể gì mà bước vào sảnh trước của võ quán.

Lúc đi ngang qua bậc thang, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn tảng đá ngay bậc cửa dưới chân, không khỏi nhếch khóe miệng: “Người này quả thật có chút thú vị, nhưng cũng chỉ thế thôi, ngược lại tên ăn hại Thanh Sơn tự mình đa tình, tự tưởng tượng tên này cực kỳ lợi hại, ta xem ra cũng chỉ là “giẻ cùi tốt mã” !

Cười giễu một tiếng, hắn bước vào sảnh trước.

Lúc vừa bước vào hắn ta có chút cảnh giác.

Dù sao trong trí nhớ của Thanh Sơn Lão Tổ có nói trong sảnh trước có 18 bức tranh thần binh cực kỳ lợi hại.

Nhưng bây giờ, tranh tuy có.

Lại không hề có linh khí, cũng không có dao động gì, trừ bỏ để trưng bày ở ngoài thì cũng chỉ là tờ giấy vứt đi.

Hiện tại hắn đã xác định, tên gọi là tuyệt thế cao thủ này chẳng qua là do Lục Thanh Sơn mắt vụng về, dựa vào mấy suy nghĩ lung tung mà tự tưởng tượng ra thôi.

Đương nhiên, nội tình của người này vẫn có một chút.

Như là Chấn Thiên Thạch ở cửa, dù sao cũng là bảo vật Hoàng phẩm, hơn nữa còn thanh đao của Thanh Sơn Lão Tổ.

Chẳng qua nó cũng chỉ càng làm Diệp Bắc thấy hứng thú hơn mà thôi.

“Nếu ngươi đã muốn giả thần giả quỷ mở cái võ quán rách này, ta đây sẽ theo ý ngươi, đến đá quán của ngươi!”

Diệp Bắc cười lạnh lùng, tung mình nhảy vút tới, một cước đạp xuống cái trống ở giữa sảnh trước.

“Ầm ầm ầm!”

Âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp cả võ quán.

Trong võ quán không có Dịch Phong.

Chỉ có Ngao Khánh đang ngủ bị tiếng trống làm giật mình tỉnh dậy, từ từ mở to hai mắt liếc nhìn hướng sảnh trước.

Hình như là một tên Võ Hoàng?

Bỏ đi mặc kệ, vẫn nên tiếp tục ngủ, dù sao lại là một tên đến chịu chết.

Ngáp một cái, con chó chán muốn chết quỳ rạp xuống đất, nhắm hai mắt lại.

“Két két két!”

Đầu lâu dưới nắp giếng vẫn đang cọ sát nắp giếng.

Dường như sự bắt đầu của Diệp Bắc, một tiếng trống vang dội này của hắn ta lại hoàn toàn không phá vỡ sự yên tĩnh của võ quán này chút nào, đến chó cũng không để ý.

Một tiếng trống vang dội lại không đem lại một chút động tĩnh gì, điều này làm cho sắc mặt Diệp Bắc trở nên cực kỳ u ám.

Hắn ta lại đập thêm một cái.

“Ầm!”

Lại là một tiếng còn nặng nề hơn cả tiếng trước truyền ra.

Lúc này Dịch Phong mới xách một rổ rau chân vịt từ bên ngoài gấp gáp trở về, trong miệng kêu: “Đến đây đến đây, đập cái gì mà đập?”

Lúc Dịch Phong bước vào sảnh trước, ánh mắt của Diệp Bắc đột nhiên nhìn qua.

Hắn nhìn Dịch Phong từ trên xuống dưới.

Quả nhiên nhìn không ra chút tu vi nào.

Nhưng hắn ta cũng không bất ngờ, dù sao trong trí nhớ của Thanh Sơn Lão Tổ thì hắn ta đã sớm có tính toán, có thể là công pháp kì lạ gì đó giả thần giả quỷ.

“Ta biết ngươi là ông chủ của võ quán này.” Diệp Bắc nâng mắt lên, kiêu ngạo nói: “Hôm nay ta đến đây không có chuyện gì khác, chính là đến phá quán ngươi.”

“Phá quán?”

Diệp Bắc nhếch miệng, kiêu ngạo nói: “Phá quán tất nhiên định sống chết, nếu ngươi thua võ quán cũng sẽ đổi chủ.”

Mắt Dịch Phong hơi híp lại.

Hắn nói đúng, đây là quy tắc của thế giới này cũng là quy định ngầm ở võ quán của thế giới này.

Cho nên ở thế giới này có rất ít người đến phá quán!

Mà đây cũng là lần đầu tiên từ lúc hắn mở võ quán đụng phải chuyện này!