“Diệp Bắc?”
Thanh Sơn Lão Tổ đột nhiên kinh hãi, nhớ tới một truyền thuyết ở Nam Sa, mười năm trước có một gã cao thủ thiên tài ngang trời xuất hiện, hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, thế nhưng vào thời điểm đỉnh cao nhất, người này lại biến mất không thấy tăm hơi, không ít người đoán rằng hắn đã chết trong một bí cảnh.
Không ngờ tới hắn lại gia nhập Tạc Thiên Bang, hơn nữa mười năm đã từ Võ Linh trở thành cường giả Võ Hoàng.
Loại tài năng này.
Quả thực kinh khủng!
“Không thể ngờ được sẽ đụng phải ngươi ở đây.” Thanh Sơn Lão Tổ trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi cũng biết, Tạc Thiên Bang của ngươi có ba gã trưởng lão làm điều xằng bậy ở bên ngoài, đắc tội phải người không nên đắc tội.”
“Vậy thì sao?”
Diệp Bắc lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Thanh Sơn Lão Tổ tức giận, sắc mặt xanh mét: “Nói như vậy, là Tạc Thiên Bang của ngươi xui khiến ba người bọn họ mạo phạm tiền bối?”
“Chuyện của bọn họ, ta không biết.” Diệp bắc hờ hững nói.
“Được, nếu quý môn phái đã không hiểu rõ tình hình, vậy hiển nhiên sẽ không khơi mào đại chiến giữa tông môn chúng ta.” Thanh Sơn Lão Tổ trầm giọng nói: “Nhưng mà ta yêu cầu các hạ giao ra ba người kia, ta cần trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ với vị tiền bối kia.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Bắc khiêu khích.
“Ngươi đánh nổ tung thân thể của ba vị trưởng lão tông môn ta, hiện tại còn dám chạy tới đòi người, khẩu khí của ngươi thật lớn.” Diệp Bắc lạnh lùng nói: “Điều ngươi nên cân nhắc lúc này, chẳng phải là làm sao để Thanh Sơn Môn của ngươi thoát thân sao?”
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ uất nghẹn đến khó coi, nhưng vẫn kiên cường nói: “Các hạ, việc này không phải do người của Thanh Sơn Môn ta dựng lên, mà còn liên quan tới một vị tiền bối khác, ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc suy xét.”
“Không cần suy xét, người của ta không thể giao ra đây!” Vẻ mặt Diệp Bắc lạnh lùng nói: "Cho dù thực sự tiền bối kia đến đòi người, vậy thì gọi hắn tự mình lăn tới đây."
“Ngươi…”
Thanh Sơn Lão Tổ tức giận nói: “Được được được, mong rằng khi ngươi nói ra lời này, đã cân nhắc hậu quả rõ ràng?”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Sắc mặt Diệp Bắc nặng nề, đang khoanh tay đứng bỗng nhiên bàn tay mở ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chưởng ấn hùng hậu ở không trung phóng càng ngày càng lớn, tựa như áp lực của trời đè ép xuống dưới.
Dưới áp lực này, mười tám hộ pháp bên cạnh Thanh Sơn Lão Tổ đã không đứng thẳng được té ngã trên mặt đất, mà Chu Vân ở giữa đại trận cũng lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.
“Cường giả Võ Hoàng, quả nhiên mạnh mẽ!”
Gương mặt Thanh Sơn Lão Tổ lộ vẻ nghiêm nghị, đối mặt với cường giả như vậy lão ta cũng không dám sơ sẩy, lúc này dao phay trong tay được tế ra, chém về phía bàn tay to lớn trên bầu trời đang áp xuống.
“Xì!”
Dưới lưỡi đao này, không trung tỏa ra một tia hào quang chói mắt, theo đó là chưởng ấn khủng bố bị xé rách, hóa thành hư vô ở giữa không trung.
“Cái gì?”
Từ đầu đến cuối sắc mặt Diệp Bắc vốn vẫn luôn bình thản nhưng khi thấy thế, rốt cuộc trên khuôn mặt cũng lộ vẻ khó tin.
“Một tên Võ Vương nhỏ bé, lại có thể dễ dàng phá vỡ một chưởng của ta, ngươi thật không đơn giản!” Trên mặt Diệp Bắc lóe lên vẻ sắc lạnh nói: “Ngươi đưa thanh đao kia cho ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”
“Hừ, không thể được!”
Gương mặt Thanh Sơn Lão Tổ lộ vẻ kiên định, thanh đao này là Dịch Phong cho hắn, làm sao hắn có thể giao ra?
“Không giao?”
“Ta đây chỉ đành cướp vậy.”
Giọng nói Diệp Bắc vừa dứt, trong khoảnh khắc tiếp theo, đã đến trước mắt Thanh Sơn Lão Tổ, ngay sau đó bổ tới một chưởng.
Một chưởng này dấy lên từng trận gió, không khí gần như bị xoắn lại.
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ biến đổi rõ rệt, thái đao trong tay theo bản năng chém ra ngoài.
“Hả? !”
Một chưởng bổ trên thái đao, sắc mặt Diệp Bắc chuyển biến rõ rệt, cả người bay ngược ra, nhìn lại bàn tay thì đã trở nên không còn hình dạng, truyền ra đau đớn kịch liệt.
“Thật sự không ngờ một Võ Vương nhỏ bé lại dám đả thương ta.”
Ánh mắt Diệp Bắc nheo lại.
“Thế nhưng loại thần đao vô song này không phải là thứ mà loại phế vật như ngươi có thể dùng, chỉ có Diệp Bắc ta mới xứng có được.”
Nói xong, hắn liền bộc phát toàn lực với tốc độ tối đa, thân hình như quỷ mị quay xung quanh Thanh Sơn Lão Tổ, bày ra từng đợt công kích sắc bén.
Dưới sự tấn công mãnh liệt này, không gian như bị bóp méo, để lại một khe rãnh trên mặt đất, tro bụi đầy trời.
Lúc mới bắt đầu Thanh Sơn Lão Tổ còn có thể miễn cưỡng ngăn cản nhờ thần đao, nhưng mà Võ Hoàng cao hơn Võ Vương một cảnh giới lớn, dần dần cũng đã lực bất tòng tâm.
“Bịch!”
“Ầm ầm ầm bịch…”
Sau một loạt các âm thanh bùng nổ, khi tiếng nổ cuối cùng cũng ngừng, Thanh Sơn Lão Tổ lập tức bay ngược ra, vừa định đứng lên, một chân trực tiếp đạp trên ngực hắn.
“Đao là của ta.”
Diệp Bắc nhìn xuống từ trên cao mà nói, cướp lấy thanh đao từ trong tay Thanh Sơn Lão Tổ.
“Ngươi… Đây là thứ mà tiền bối tặng cho ta, ngươi dám tự mình cướp đoạt, nếu khiến cho tiền bối tức giận, Tạc Thiên Bang của ngươi sẽ không còn tồn tại nữa!” Thanh Sơn Lão Tổ phẫn nộ.