Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 101: Khác thường




“Tình hình này thật không lạc quan!”

Trong võ quán, bàn tay Dịch Phong đặt lên trán Chung Thanh, nhíu mày. Rõ ràng đã qua cơn nguy kịch, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.

“Có lẽ chỉ có loại thuốc kia mới có thể trị được.”

Dịch Phong suy tính một lát, phải cần rất nhiều thứ mới có thể điều chế ra loại thuốc này.

Xem ra hắn phải lên núi một chuyến mới được!

Nghĩ vậy, Dịch Phong liền lộ ra vẻ mặt oán hận, không biết thương hội Bảo Phong đã giải quyết việc như thế nào rồi.

“Tiên sinh, đã hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ giúp ngươi giải quyết tên đầu sỏ gây chuyện, chúng ta còn diệt cả thương hội Bình Giang.”

Đúng lúc này, Doãn Hùng dẫn người chạy tới.

Khi Dịch Phong ra đến cửa, nhất thời lắp bắp kinh hãi, bởi trên tay thủ hạ của Doãn Hùng đem theo một cái đầu người, mà đầu của Mao Lâm được bày ra rõ ràng.

“Tốt!”

Nhìn thấy cảnh này, Dịch Phong vô cùng hả dạ.

Thương hội Bảo Phong này làm việc thật có hiệu quả, đồ nhi, báo thù cho ngươi.

Điều khiến cho Dịch Phong hơi giật mình chính là, thương hội Bảo Phong lại diệt cả thương hội Bình Giang.

Thật là tàn nhẫn!

“Nói đi, muốn thù lao là gì, chỉ cần ta có thể làm được đều sẽ đáp ứng cho ngươi.” Dịch Phong hào phóng nói, Doãn Hùng làm việc có năng suất tốt như vậy, thù lao kia chắc chắn cũng không hề ít, cho dù hắn dốc hết tiền vào, nhưng có thể báo thù rửa hận cũng đáng.

Nghe vậy, sắc mặt Doãn Hùng mừng rỡ, trong lòng biết chỉ cần vị này cho hắn một ít đồ vật là hắn sẽ có được nhiều cơ hội lớn.

Nhưng điều khó chịu chính là hắn không dám đòi hỏi!

Vì thế hắn vội vàng, khách khí nói: “Tiên sinh khách khí quá rồi, việc này chỉ dễ như trở bàn tay thôi, không cần phải trả công!”

Dễ như trở bàn tay?

Khó trách.

Rốt cuộc Dịch Phong cũng nhìn ra, hai thương hội lớn đã có xung đột từ sớm, chỉ sợ thương hội Bảo Phong đã muốn diệt thương hội Bình Giang từ lâu, lần này chỉ nhân cơ hội ra tay, còn thuận tiện giúp hắn báo thù.

Thì ra là vậy.

“Thật sự không cần thù lao?”

Dịch Phong hỏi lại.

“Thật sự không cần.”

Doãn Hùng nói với sắc mặt phức tạp, trong lòng hắn đã nghĩ kĩ.

“Được rồi!”

Dịch Phong gật đầu, dù sao bọn họ cũng là đồng bọn hợp tác, thương hội này cũng dựa vào hắn mà buôn bán kiếm được không ít tiền, như vậy cũng hợp lý.

“Đúng rồi tiên sinh, những người khác trong thương hội Bảo Phong nên giải quyết như thế nào?” Doãn Hùng hỏi.

“Những người khác?”

Dịch Phong nhíu mày, những người khác thì hỏi hắn làm gì?

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng liên quan đến nhiều mạng người như vậy, mặc dù Doãn Hùng đứng đầu thương hội cũng không thể chú ý, hỏi lời khuyên của hắn cũng hợp lý.

Nếu như vậy, nói một ít cũng không sao.

Dịch Phong sờ cằm, nói: “Ta cảm thấy, nếu không phải người xấu thì cũng không cần diệt sạch, giữ lại cho họ một mạng coi như là làm công đức, đương nhiên, kẻ đáng chết một mạng cũng không cho thoát.”

Doãn Hùng hiểu ý ngay lập tức, trong lòng vô cùng bái phục, cao nhân đúng là cao nhân, thái độ bình thản và trí tuệ này thật sự người bình thường không thể sánh được. Hắn hoàn toàn bái phục, nói: “Tiên sinh thật rộng lượng!”

“Không có gì đâu.”

Dịch Phong cười.

“Thưa tiên sinh, chúng ta còn vội việc khác, xin phép đi trước?” Doãn Hùng cung kính hỏi.

“Được, đi thong thả không tiễn, sau này rảnh hãy đến chơi.” Dịch Phong gật đầu cười, khách khí nói.

Nghe vậy, Doãn Hùng giật mình, thể hiện dáng vẻ vô cùng kích động.

“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”

Tuy rằng tiên sinh có thể không trả thù lao, nhưng một câu nói này còn quan trọng hơn bất kì thù lao nào!

Bởi vì lời này đã nói lên, vị tiên sinh này đã đồng ý với hắn, về lâu dài thì còn tốt hơn bất kì báu vật nào trên đời này.

Trong lúc đó, Lục Thanh Sơn đã dẫn theo mười tám hộ pháp tới Tạc Thiên Bang.

Nhưng vừa mới đến nơi đây, sắc mặt hắn liền sa sầm.

Ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát của Thanh Sơn Môn, hơn nữa các trưởng lão và Chu Vân ở bên trong, vậy mà toàn bộ bị niêm phong ở giữa đại trận.

“Sao lại thế này?” Thanh Sơn Lão Tổ truyền âm hỏi.

“Sư thúc, đi mau, Tạc Thiên Bang này không đơn giản giống như bên ngoài.” Chu Vân đang dẫn dắt mọi người, chống cự lại áp lực mà đại trận mang đến, đồng thời truyền âm tới Thanh Sơn Lão Tổ.

Thanh Sơn Lão Tổ trở nên nặng nề, vào lúc chưa biết giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến.

Sau đó liền nhìn thấy, trên không trung của đại trận, xuất hiện một bóng người mặc áo bào trắng, hắn đứng khoanh tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Sơn Lão Tổ.

“Khụ!”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ hoàn toàn thay đổi.

Đây là cường giả Võ Hoàng.

Tạc Thiên Bang lại có thể che dấu sâu như vậy, còn có cường giả Võ Hoàng.

Rốt cuộc, người mặc áo bào trắng kia nhìn qua đây, lạnh nhạt hỏi han: “Thanh Sơn Môn nhỏ bé lại dám tấn công Tạc Thiên Bang của ta, thật to gan!”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ lạnh lẽo nhưng vẫn có chừng mực, ngẩng đầu nói: “Không biết các hạ là?”

“Diệp Bắc!”

Người mặc áo bào trắng cất giọng nói lạnh nhạt làm lay động mặt đất.