Mao Lâm gục đầu xuống.
Hiện tại sao hắn có thể không nhận ra, trước mắt là toàn bộ lực lượng của Thanh Sơn Môn đến để tấn công thương hội Bình Giang nhỏ bé của hắn ta.
Chỉ là hắn ta nghĩ mãi cũng không hiểu được, chỉ là một Dịch Phong nhỏ bé, vì sao lại tạo ra phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn khiến cho Thanh Sơn Lão Tổ tự mình rời núi, huy động toàn bộ lực lượng?
“Hắn… rốt cuộc là ai?”
Không kìm được, hắn ta cắn răng hỏi những nghi vấn trong lòng.
Thanh Sơn Lão Tổ cười đầy khinh thường, lạnh lẽo nói: “Tuy rằng loại người rác rưởi như ngươi còn chưa đủ tư cách để biết rõ thân phận của tiên sinh, nhưng ta cũng có thể cho ngươi cái chết rõ ràng.”
“Hắn không chỉ là ân nhân cứu mạng của Lục Thanh Sơn và Thanh Sơn Môn, mà còn là tiền bối mà Lục Thanh Sơn ta kính trọng nhất, còn hắn che giấu tu vi, đi tới thành nhỏ này du ngoạn để cảm ngộ cuộc sống nhân gian, vậy mà loại rác rưởi phế vật như ngươi suýt nữa thì giết hại đệ tử của hắn…”
“Ngươi xem ngươi có đáng chết hay không?”
“Thương hội Bình Giang của ngươi có nên diệt hay không?”
Thanh Sơn Lão Tổ vừa nói xong, trong đầu Mao Lâm như vang lên một tiếng sấm, hai mắt trợn trừng, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.
Câu nói che giấu tu vi, trở thành phàm nhân để du ngoạn nhân gian vang đi vang lại trong đầu.
Hóa ra hắn là…
“Còn nữa, ngươi đui mù ở chỗ, rõ ràng tiên sinh đã nhiều lần cho ngươi cơ hội, thậm chí ngươi chỉ cần nắm chắc lấy, với cơ hội này ngươi đã có thể đứng trên vạn người, nhưng mắt ngươi lại bị mù!” Thanh Sơn Lão Tổ châm chọc không hề khách khí, hiển nhiên, đối với tình hình được báo lại tại thương hội Bình Giang, hắn đã sớm rõ ràng.
“Hự!”
Lời nói này của Thanh Sơn Lão Tổ trực tiếp đánh trúng nỗi đau trong lòng Mao Lâm, lửa giận dâng trào, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ai nói không phải chứ?
Vốn dĩ hắn đã có được cơ hội để cùng vị kia kết giao, thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp.
Vậy mà hắn lại tự tay chôn vùi!
Hận!
Hối hận!
“Việc đã đến nước này, ngươi đi chết đi, kiếp sau hãy mở to mắt ra.”
Thanh Sơn Lão Tổ không còn kiên nhẫn để lải nhải với Mao Lâm, bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống, khí thế khổng lồ đột phá mà đến.
Dưới áp lực này, kinh mạch cả người Mao Lâm đứt gãy, lục phủ ngũ tạng gặp chấn động vỡ vụn, trợn trừng mắt ngã xuống mặt đất.
“Chúc mừng đại nhân đã tự mình giết tên đầu sỏ gây chuyện!” Mao Ý điên cuồng hô ở một bên: “Vậy nên đại nhân, xin ngươi hãy buông tha cho ta!”
“Hừ!”
“Ngươi còn đáng chết hơn!”
Thanh Sơn Lão Tổ hừ lạnh, nhìn hắn ta bằng ánh mắt châm biếm rồi đánh một chưởng qua, Mao Ý không cơ cơ hội cầu xin tha thứ, trực tiếp bị đập thành từng mảnh!
Ánh mắt thờ ơ không nhìn bọn họ nữa, lập tức lạnh lẽo nhìn về phía ba tên Võ Linh.
“Đến lượt các ngươi.”
Ba gã Võ Linh sợ hãi, uy hiếp nói: “Ngươi dám động tới chúng ta, Tạc Thiên Bang sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Vậy à?”
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ trầm xuống, trực tiếp bóp chết một tên đứng giữa.
“Vậy mà ngươi lại dám giết chúng ta?” Nhìn thấy bạn bị giết, hai người điên cuồng hô lên: “Ngươi thực sự cho rằng Tạc Thiên Bang chúng ta đơn giản như bên ngoài sao, chúng ta xin hứa sẽ khiến Thanh Sơn Môn các ngươi ngay cả xương cốt cũng không còn.”
“Ầm ầm.”
Lục Thanh Sơn đánh ra hai chưởng, trực tiếp giết chết hai người bọn họ.
“Ha ha ha…”
Thế nhưng, Lục Thanh Sơn vừa mới thả lỏng, ba dải khói nhẹ từ trong thân thể bọn họ phiêu tán ra.
“Ngươi không giết chết được chúng ta, có gan thì tới Tạc Thiên Bang tìm chúng ta, chúng ta chờ ngươi, ha ha ha…”
Giọng nói vang lên, ba dải khói nhẹ đã biến mất trong chớp mắt.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ chuyển biến, muốn đuổi theo, nhưng không thể nào ra tay, hắn không ngờ tới, ba người còn có bí pháp như thế!
“Doãn Hùng.”
Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng hô.
“Có thuộc hạ."
Doãn Hùng vội vàng đợi mệnh lệnh.
“Ngươi đem đầu đám người Mao Lâm tới chỗ tiên sinh, ta phải đi lấy mạng ba người này!” Thanh Sơn Lão Tổ phân phó.
“Thế nhưng, những người khác trong thương hội Bình Giang không liên quan tới chuyện này nên xử lí như thế nào?” Doãn Hùng cung kính hỏi.
“Trước tiên bắt lại, không bỏ sót dù chỉ một người, sau đó xin chỉ thị của tiên sinh.” Thanh Sơn Lão Tổ suy tính một lát liền trầm giọng nói: “Nếu tiên sinh nói sống, bọn họ sẽ sống, nếu tiên sinh nói giết, thì bọn họ sẽ chết.”
“Rõ!”
Doãn Hùng vội vàng làm theo.
Sau khi giải quyết tốt chuyện của thương hội Bình Giang, sắc mặt Lục Thanh Sơn u ám dẫn theo mười tám hộ pháp đi tới Tạc Thiên Bang.
Vốn dĩ lão còn suy nghĩ, việc tấn công Tạc Thiên Bang chỉ vì ba người này có phải quá sơ sài hay không, dù sao cũng không gây họa cho người khác, chuyện ba người này phạm phải có lẽ không liên quan gì tới Tạc Thiên Bang.
Nhưng hiện tại có vẻ như lão ta bắt buộc phải đi tới Tạc Thiên Bang một chuyến.
Chưa bàn tới cái khác, phải lấy được tính mạng ba người này đã.