"Nhưng cụ thể lại không biết rõ."
Nói xong Vương Việt căng thẳng nhìn Tô Bạch.
Tuy ông ta biết Tô Bạch rất mạnh, nhưng ông ta cũng không rõ Tô Tạch rốt cuộc là Chân Tiên tầng mấy.
Dù sao giữa Chân Tiên với nhau, cho dù là một tầng, chênh lệch cũng rất lớn.
Cho nên cần tu vi Chân Tiên tầng năm đến tầng mười, ông ta cũng không biết Tô Bạch rốt cuộc có thực lực này hay không.
Nhưng ông ta lại thấy Tô Bạch đã sớm đi ra ngoài cửa, lúc này đang nhìn ông ta nói: "Ngây ra đó làm gì, đi thôi!"
&Ạ 2"
"Đi đâu?"
Vương Việt còn chưa phản ứng lại.
"Không phải cứu huynh trưởng của ngươi sao?" Tô Bạch hỏi.
Vương Việt sửng sốt, chớp mắt nhìn Tô Bạch, không nhịn được hỏi: "Cứ, cứ đi như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Bạch chờ ông ta nói.
Nghe vậy khóe môi Vương Việt giật giật.
Ông ta không ngờ Tô Bạch không chỉ trực tiếp đồng ý, còn nói đi là đi ngay.
Chuyện này quá, quá sấm rền gió cuốn rồi.
Bản thân ông ta còn chưa chuẩn bị xong nữa.
"Chuyện, chuyện này dù sao cũng là đại sự phá trận, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một chút chứ?" Vương Việt không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ không cần một ít đạo cụ hỗ trợ, sau đó chọn một ngày mà trạng thái của ngài tốt nhất sao?"
"Không có thời gian đó."
Tô Bạch nhìn sắc trời, nói: "Đi sớm về sớm, ta còn phải nhanh chóng trở về làm cơm chiều."
? 2??
Làm cơm chiều?
Vẻ mặt Vương Việt ngây ngốc.
Nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, nhìn sắc mặt Tô Bạch càng lúc càng không kiên nhẫn, ông ta cắn răng đi theo: "Được, vậy cứ theo lời tiền bối, xuất phát thôi"
Rất nhanh Vương Việt ở phía trước dẫn đường, Trần Võ cũng đi theo.
Ba người bay về điểm đến.
Với thực lực Chân Tiên cảnh, từ đây đến Thiên Sơn chỉ khoảng một canh giờ.
Thiên Sơn cũng không hổ là Thiên Sơn.
Nơi này đất đá lỗm chởm, vô số đỉnh núi dựng đứng, từng ngọn núi đều cao ngất trong tầng mây, liếc mắt nhìn qua không thấy điểm cuối, vô hình trung mang đến cho người ta uy áp nặng nề.
Cũng không biết địa thế nơi này rốt cuộc được hình thành như thế nào.
Nhưng mà phạm vi của cả Thiên Sơn rất lớn, giữa vô số đỉnh núi cao chót vót và từng hẻm núi, ẩn giấu nguy cơ rất lớn đồng thời cũng cất giấu cơ duyên cực lớn.
Cho nên võ giới từ xưa đến nay đều có không ít cao thủ đến đây thám hiểm.
Rất nhanh ba người đi đến chân một ngọn núi.
Đến nơi này cảm giác áp bức dâng lên, cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được pháp trận dao động.
"Tiền bối, huynh trưởng của ta đã bị trấn áp dưới ngọn núi này, muốn phá trận cần phải đánh nát đỉnh núi này."
Vừa nói đến đây Vương Việt càng thêm nặng nề.
Ông ta đi vào nơi này vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể đánh nát ngọn núi này.
"Căn cứ vào kinh nghiệm thăm dò vô số lần của ta, muốn đánh tan ngọn núi này cũng phải chú trọng phương pháp, dựa theo hình dạng ngọn núi mà nói, nếu chúng ta tấn công mặt sau của ngọn núi hẳn có thể giảm bớt không ít áp lực"
Nói rồi Vương Việt đi phía trước dẫn đường.
Đồng thời trong lòng thở dài.
Nhìn đỉnh núi này mặc dù ông ta biết thực lực Tô Bạch hẳn không yếu, nhưng trong lòng cũng trở nên không tự tin.
Bởi vì ông ta luôn cảm thấy lần này đến đây quá mức qua loa, chẳng chuẩn bị gì cả.
Biết trước thì không nên đồng ý với Tô Bạch đến đây qua loa như vậy, nếu tốn một tháng để chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.
Nhưng mà ngay sau đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau lưng.
"m Ông ta giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tô Bạch điểm một ngón tay.
Cả ngọn núi vỡ nát!
Nhìn đỉnh núi sụp đổ.
Vô số đá vụn bắn tung tóe, Vương Việt ngây ngốc, trợn to mắt, suýt nữa rớt cằm.
"Ngoan ngoãn..."
Một ngón tay?
Chỉ một ngón tay?
Đây là thực lực khủng khiếp gì vậy?
Đây ít nhất cũng là tu vi Chân Tiên sau tầng mười!
Trước mặt loại người này, buồn cười là ông ta còn màu mè muốn chuẩn bị, thì ra chỉ là chuyện một ngón tay của vị đại lão này.
Chuyện này khiến ông ta xấu hổ đến cực điểm.
Nhưng xấu hổ đồng thời trong lòng cũng tràn ngập kích động, suýt nữa rơi nước mắt.
Một ngàn năm, huynh trưởng của ông ta rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Mà bên cạnh.
Trần Võ cũng đến đây kẹp chặt mông lại, mồ hôi lạnh chảy đây trán, ngôn ngữ không cách nào hình dung sự kinh hãi trong lòng ông ta.
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà ta nịnh nọt kịp thời, nếu không Trần gia ta bây giờ xong đời rồi..."
Trần Võ run rẩy lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ hãi.
"Được rồi, phá trận rồi"
Tô Bạch thu ngón tay lại, thản nhiên nói: "Chuyện kế tiếp các ngươi làm đi, ta tự trở về lấy Thất Thải Bảo Anh là được, còn phải nhanh làm cơm chiều nữa"
Câu này khiến hai người cạn lời.
Nói cứ như đến phá trận là chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.
Nhưng xem thực lực hiện tại của Tô Bạch, sự thật đúng là như thế.