Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1007: Chẳng phải đã tới rồi sao (2)




Tô Bạch thản nhiên nói: "Mấy thứ giả dối này không cần làm nữa đâu, bắt đầu từ lúc trước, chúng ta đã không còn liên quan nữa"

"Nhưng tuy nàng ham mê thế lực, nhưng cũng không phải xấu xa đến tận cùng, nể mặt chuyện quá khứ, chặt tay thì thôi bỏ qua đi...

Nói đến đây hắn ta nhìn về phía Trần Võ bên cạnh, nói: "Còn về những chuyện khác, ngươi nên giải quyết thế nào thì cứ giải quyết thế đấy!"

Nói xong Tô Bạch hoàn toàn không màng đến hai mẫu nữ Liễu gia lôi kéo, bay thẳng ra ngoài cửa.

"Ôi chao tiền bối, cần gì rời đi nhanh như"

"Chi bằng ở lại ăn bữa cơm"

"Nhất định phải rời đi sao?"

"Tiền bối ta tiễn ngài."

Trần Võ nịnh nọt đi theo.

Nhìn hai người một trước một sau rời khỏi đại điện, nhìn cũng chẳng thèm nhìn các nàng một cái, hai mẫu nữ Liễu gia như bùn nhão mềm oặt ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng tràn ngập hối hận.

Mặc dù không biết tại sao Tô Bạch lại có thực lực như vậy, nhưng nếu lúc trước nàng ta không lựa chọn phản bội Tô Bạch, chỉ sợ hiện giờ hai người họ...

Nhưng mà trên đời cũng không có thuốc hối hận.

Tô bạch cùng Trần Võ một trước một sau rời đi, bất kể Trần Võ níu kéo thế nào, Tô Bạch cũng chẳng có chút tâm tư muốn ở lại, trong đầu còn suy nghĩ trở về sẽ làm món gì cho Dịch Phong đại nhân ăn đây.

Nhưng mà.

Vào lúc hắn ta chuẩn bị rời đi thời, Tô bạch đã phát giác ra một luồng dao động đặc biệt.

Bước chân hắn ta không khỏi khựng lại.

"Tiền bối ngài?"

Trần Võ phía sau suýt chút nữa đụng vào Tô Bạch, bước chân ra, vội vàng hồi.

"Đây là khí tức của yêu thú?"

Tô Bạch nghiêng đầu hỏi.

"Đúng vậy, là Thất Thải Bảo Anh của một vị bằng hữu của ta, bởi vì xuất hiện chút vấn đề, cho nên gửi ở chỗ ta một khoảng thời gian, tiền bối không hổ là tiền bối, vậy mà cũng có thể cảm nhận được, đúng là cao minh!" Trần vỡ ra sức vuốt mông ngựa.

Nhưng mà nghe thấy là Thất Thải Bảo Anh, gương mặt mang theo vẻ non nớt của Tô Bạch lại nở nụ cười.

Thất Thải Bảo Anh.

Đồ tốt.

Nó là một loại yêu thú khá kỳ lạ, tuy thực lực của loại yêu thú này không cao lắm, nhưng thứ này hiếm lạ.

Mà hắn ta đang lo phải làm món gì tươi ngon cho đại nhân ăn, chẳng phải đã tới rồi sao?

"Có thể phiền bằng hữu ngươi đến một chuyến hay không, cứ nói ta coi trọng yêu thú của ông ta?"

Tô Bạch nghiêng đầu nhìn Trần Võ nói: "Đương nhiên để giao dịch, ta có thể giúp ông ta làm một việc trong khả năng cho phép"

"Chuyện này..."

"Được, ta sẽ nhanh chóng liên hệ vị bằng hữu đó"

Trần Võ lập tức gật đầu.

Dù sao theo ông ta thấy Thất Thải Bảo Anh tuy quý, nhưng nếu có thể bảo Tô Bạch làm một việc trong khả năng cho phép, đối lão hữu kia của ông ta mà nói hoàn toàn đáng giá.

Mà ông ta cũng có thể kiếm chút nhân tình.

Bách Luyện Tông.

Trưởng lão Vương Việt đang bế quan nhận được tin tức, nhanh chóng xuất quan đi đến thành Thiên Vân.

Ông ta cũng giống Trần Võ, đều là Chân Tiêng tầng một.

Hơn nữa Bách Luyện Tông và thành Thiên Vân vốn không xa nhau, cho nên không đến một canh giờ đã chạy tới.

Mà khi ông ta đuổi tới thành Thiên Vân, Trần Võ đang bày tiệc.

"Nào, tiền bối, hai chúng ta kính ngài."

Sau khi Trần Võ giới thiệu đơn giản, bắt đầu khách sáo, hai người đồng thời nâng ly.

"Ta không phải tiền bối gì, ta là Tô Bạch" Tô Bạch mang theo giọng điệu non nót nói.

"Tô tiền bối"

Hai người Trần Võ vội vàng sửa miệng.

"Chúng ta vẫn nên nói thẳng đi" Sắc mặt Tô Bạch có chút không kiên nhẫn lên tiếng: "Ta phải tranh thủ thời gian, ngươi cứ nói thẳng đi, cần điều kiện gì mới có thể giao Thất Thải Bảo Anh cho Vương Việt liếc nhìn Tô Bạch, đặt ly rượu xuống.

Ông ta vốn muốn khách sáo một lúc rồi mới nói với Tô Bạch chuyện này, nhưng thấy Tô Bạch cũng không muốn khách sáo, ông ta cân nhắc suy nghĩ một chút, cũng đi thẳng vào vấn đề.

"Tiền bối muốn lấy Thất Thải Bảo Anh cũng không phải không được, chỉ cần tiền bối giúp ta làm một chuyện là được." Vương nơi đó." Vương Việt nói tỉ mỉ: "Những năm gần đây vì cứu huynh trưởng, ta đã nghĩ rất nhiều cách, đều bất lực, nhưng cũng đã thăm dò rõ ràng mấu chốt phá trận"

"Trận này không giống những pháp trận bình thường khác yêu cầu phải tìm được mắt trận, mà mấu chốt phá trận cần dùng lực để phá vỡ."

"Cho nên ta muốn tiền bối giúp đỡ cứu huynh trưởng ta."

Nói rồi Vương Việt hơi khom người.

Ánh mắt Tô Bạch khẽ động, hỏi: "Không biết để phá trận pháp này, cần lực đạo lớn thế nào."

Vương Việt hơi suy nghĩ, nói: "Mấy năm trước ta ra giá cao thỉnh ba vị tiền bối Chân Tiên tầng ba đến phá trận, nhưng bọn hắn liên hợp tấn công chỉ có thể lay động trận pháp một lúc, bởi vậy cá nhân ta suy đoán, để có thể chân chính phá trận cần phải có thực lực Chân Tiên từ tầng năm đến tầng mười."