Nhớ đến gì đó, Vương Việt vội vàng nói: "Tiền bối, Thất Thải Bảo Anh tuy tên dễ nghe, nhưng trên thực tế cũng không phải là yêu thú tốt đẹp gì, nó trời sinh tính xảo trá, còn dễ giết chủ, cho nên sau khi tiền bối mang đi xin hãy chú ý đến nó."
"Không sao cả, buổi tối nấu canh rồi."
Tô Bạch nhìn thoáng qua sắc trời, biết không còn thời gian để ngây người, còn ở đây nữa cơm chiều của đại nhân sẽ bị trễ mất.
Cho nên nói xong Tô bạch vội bay đi.
Để lại hai người hỗn độn trong gió, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Thất thải Bảo Anh nấu canh?"
Vẻ mặt Trần Võ giật giật: "Lẽ nào là ta nghe lầm?"
Tô Bạch trở lại thành Thiên Vân, một chưởng đập chết Thất Thải Bảo Anh kia.
Sau khi Thất Thải Bảo Anh chết biến lại về bản thể, ngoại hình thoạt nhìn không khác gì một con vịt, chẳng qua lông chim là bảy màu, cân đo một chút cũng khoảng hơn hai cân.
Chuyện này khiến Tô Bạch cực kỳ thỏa mãn.
Coi như làm được chút đồ ngon cho Dịch Phong đại nhân ăn.
Vui vẻ chạy về Bách Luyện Tông.
Trong đình viện, Dịch Phong bắt chéo chân, híp mắt nhìn hoàng hôn buông xuống.
Vỗ cái bụng, hơi đói.
Cái tên Tô Bạch này đi làm màu sao còn chưa có trở về, chắc không phải là làm màu thất bại rồi đấy chứ.
Vào lúc đang nghĩ như vậy, Tô Bạch từ xa chạy về.
"Đại nhân đại nhân"
"Ta đã về rồi"
Tô Bạch hưng phấn nói.
"Làm màu thế nào rồi?" Dịch Phong cười tủm tỉm hỏi.
"Ha ha"
Tô Bạch gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Đa tạ đại nhân ban cho ta đại bảo kiếm và cả tu vi vô thượng, lần này cực kì thành công, khiến ta nở mày nở mặt"
"Bạn gái cũ thấy ta bây giờ lợi hại như vậy, hối hận lắm rồi."
"Nhưng bây giờ ta không cần nàng nữa"
"Hahahaha."
Nghe vậy Dịch Phong ôn hòa cười phá lên, không nhịn được nói:
"Giống với câu nói kia, lúc trước ngươi hờ hững với ta, bây giờ ta Ị?
muốn ngươi trèo cao không nổi "Nếu không phải đại nhân cho ta tu vi, chỉ sợ bây giờ ta vẫn là một kẻ tạp dịch."
"Đương nhiên, bây giờ ta vẫn là tạp dịch của đại nhân"
"Tô bạch ta xin thề, đời này phải cống hiến sức lực vì đại nhân, lên núi đao xuống biển lửa"
Nói rồi Tô Bạch quỳ dưới đất.
"Ngươi làm gì vậy?" Dịch Phong vội vàng đỡ hắn ta dậy nói: "Chút ít tu vi kia thật sự không đáng là gì, cần gì đại lễ long trọng như vậy"
"Có lẽ đối với đại nhân mà nói chỉ là chút ít tu vi, nhưng đối với tiểu nhân mà nói đây là thứ thay đổi vận mệnh của ta" Tô Bạch kiên định nói.
"Quá khách sáo quá khách sáo rồi."
Dịch Phong lắc đầu cười nói.
"Đúng rồi đại nhân, đây là thứ ta phát hiện sau khi tham gia tiệc cưới, nghĩ đại nhân sẽ thích ăn cho nên vội mang về" Nói rồi Tô Bạch xách Thất Thải Bảo Anh từ phía sau ra.
"AI?
Nhìn thấy ánh mắt Dịch Phong sáng lên.
Tên nhóc này, cũng thật lanh lợi.
Đi tham gia hôn lễ của người khác làm màu thì không nói, lúc trở về còn thuận tiện lấy vịt của người ta.
Hai người lập tức bắc nồi ngay tại chỗ.
"Tô Bạch, vẫn là ngươi tiếp tục xuống bếp đi" Dịch Phong cười nói.
"Vâng đại nhân"
Tô Bạch cung kính gật đầu, cởi y phục mới mà hôm nay hắn ta mặc để tham gia hôn lễ, đổi lại y phục tạp dịch vốn có bắt đầu bận rộn.
Sau khi nhổ lông mổ bụng xong, chỉ một lúc sau trong viện tỏa ra mùi hương.
Sau khi Dịch Phong nếm thử, lập tức phát hiện mùi vị rất ngon.
Nhịn không được khen ngợi Tô Bạch không thôi.
Mà chính vào lúc hai người một lớn một nhỏ ăn uống thỏa thích, Vương Việt sắp xếp cho huynh trưởng của ông ta xong đã về tới Bách Luyện Tông.
Nhớ lại huynh trưởng đã thoát khỏi khốn cảnh.
Ông ta vẫn cảm giác như mộng như ảo.
Bọn hắn xuất thân từ một gia đình phàm nhân bình thường, hai người từ nhỏ mất đi song thân, huynh trưởng lớn hơn mấy tuổi đối với ông ta giống như thân phụ, từ nhỏ dựa vào ăn xin nuôi lớn ông ta.
Mãi cho đến khi hai người được kiểm tra ra có thiên phú tu hành mới thay đổi được cục diện này, nhưng dù vậy trong lúc tu hành, huynh trưởng ông ta vẫn chăm sóc ông ta như cũ, có tài nguyên tu luyện tốt cũng sẽ nhường cho ông ta.
Thậm chí khi trước bị nhốt ở Thiên Sơn cũng là vì tìm đồ mà ông ta cần.
Cho nên đối với việc huynh trưởng bị nhốt ở Thiên Sơn, một ngàn năm nay ông ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, không biết đã nghĩ biết bao nhiêu cách cứu viện, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phá giải được.
Nhưng không ngờ hôm nay lại phá vỡ dễ như trở bàn tay như thế.
Nhớ tới một ngón tay của tiền bối Tô Bạch hôm nay, trong lòng ông ta vẫn tràn ngập chấn động như cũ.
Chỉ đáng tiếc.
Lúc ấy ông ta chỉ lo hưng phấn cùng chấn động, không kịp cảm tạ vị tiền bối kia đàng hoàng, càng tiếc nuối không thể tiếp xúc với vị tiền bối đó.
Nếu còn có thể gặp lại hắn ta một lần thì tốt rồi, nhất định phải cảm tạ hắn ta đàng hoàng.
Đáng tiếc!