Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 99: Biến cố bất ngờ




“Chúng ta là người của Tạc Thiên Bang ở Nam Sa, ngươi phải hiểu rõ, thời điểm Tạc Thiên Bang ta cường thịnh, Thanh Sơn Môn các ngươi cũng không thể so sánh được.” Đôi mắt cao ngạo của Võ Linh kia nhướng lên, trầm giọng nói: “Mặc dù hiện tại xuống dốc không ít, Tạc Thiên Bang so ra cũng kém hơn Thanh Sơn Môn các ngươi, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu thực sự đụng đến bọn ta, các ngươi cũng cần suy nghĩ kĩ.”

Nói xong, ba vị Võ Linh đều lộ ra khí thế tự tin.

Ban đầu đúng là bọn họ đã bị kinh sợ trước thế trận của Thanh Sơn Môn, nhưng nhớ tới có hậu thuẫn là Tạc Thiên Bang, quả nhiên Thanh Sơn Môn không dám ra tay với bọn họ.

Cuối cùng Mao Lâm cũng hiểu được, ba vị Võ Linh trước mắt hắn cũng không phải đối thủ của Thanh Sơn Môn, vẻ mặt vốn đang xám xịt khi nghe được lời nói của ba người lại lộ ra ánh hào quang.

Dù sao, hiện tại bọn họ cũng đều là châu chấu trên cùng một sợi dây!

“Nếu như ta vẫn muốn động tới các ngươi thì sao!”

Con ngươi của Thanh Sơn Lão Tổ co lại, lão lạnh lẽo nói.

“Tạc Thiên Bang chúng ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên, dù sao chúng ta cũng là trưởng lão của Tạc Thiên Bang.” Võ Linh kia không kiêng kị mà uy hiếp: “Trừ khi ngươi muốn mạo hiểm Thanh Sơn Môn để khơi mào đại chiến tông môn với Tạc Thiên Bang, động thủ với chúng ta.”

“Tốt lắm.”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ thoáng biến đổi, không nhìn ra đang vui hay giận.

Ngay sau đó, lão liền vung tay lên, âm thanh vang dội truyền khắp chân trời.

“Nghe mệnh lệnh của ta, để lại mười tám hộ pháp canh giữ nơi này, những người còn lại do Chu Vân thống lĩnh nhanh chóng xuất phát, trong vòng một ngày, diệt sạch Tạc Thiên Bang cho ta!”

“Cái gì?”

Ba vị Võ Linh vốn không hề sợ hãi, nhưng khi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên biến đổi rõ rệt, ánh mắt gắt gao trợn trừng nhìn Thanh Sơn Lão Tổ

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Vì chuyện nhỏ của một phàm nhân, ngươi lại dám diệt Tạc Thiên Bang của ta, sao có thể, làm sao ngươi dám? !”

“Hừ, có gì mà không dám?”

Lục Thanh Sơn nổi giận đùng đùng.

Đừng nói hiện tại Tạc Thiên Bang không bằng Thanh Sơn Môn, kể cả ở thời kì cường thịnh mà Tạc Thiên Bang dám đắc tội tiên sinh, lão cũng sẽ cầm dao phay đi đụng độ với bọn họ.

Nhận được mệnh lệnh của Lục Thanh Sơn, đại quân của Thanh Sơn Môn ngay lập tức xuất phát.

“Cái gì?”

Ba vị cao thủ đại Võ Linh của Tạc Thiên Bang lập tức trợn trắng mắt nhìn, hắn vốn tưởng Lục Thanh Sơn chỉ tùy tiện nói ra một câu, không ngờ tới bọn họ thật sự ra tay.

Sau khi đại quân của Thanh Sơn Môn xuất phát, Lục Thanh Sơn tức giận hừ lên.

Theo mệnh lệnh của lão, mười tám hộ pháp ở lại vây quanh ba vị đại cao thủ Võ Linh.

Mười tám hộ pháp này chính là những trụ cột vững vàng của Thanh Sơn Môn, tu vi cũng đều đã đạt tới cảnh giới Võ Linh, vây ba người này lại, gần như không cần phải lo lắng.

“Á á á…”

Ba tiếng hét thảm thiết vang lên, ba tên Võ Linh còn chưa kịp động đậy, đã bị mười tám hộ pháp bắt sống.

Thấy vậy, hai cha con Mao Lâm run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật không ngờ tới, ba vị đại Võ Linh mà bọn họ tin cậy lại không chịu nổi một chiêu. Cho dù vừa nhìn bọn họ chạy trốn đã biết không phải đối thủ của Thanh Sơn Môn, nhưng mà chẳng phải ngươi cũng nên chống cự một chút hay sao.

Trong giây lát, trái tim của hai cha con truyền đến từng cơn đau nhói!

Sau khi đã bắt sống ba đại Võ Linh, ánh mắt uy nghiêm của Lục Thanh Sơn đột nhiên nhìn về phía hai cha con Mao Lâm, đồng thời kèm theo áp lực mạnh mẽ.

“Bịch... !”

Dưới sự áp lực này, hai cha con Mao Lâm đều không thể chống đỡ được dù chỉ một giây, đầu gối nặng nề hạ xuống mặt đất, vẻ tuyệt vọng hiện trên gương mặt.

“Ngươi chính là kẻ đã phái người làm hại đồ đệ của Dịch tiên sinh?”

Thanh Sơn Lão Tổ tra hỏi bằng âm thanh nặng nề, trong lúc tra hỏi, áp lực trên người càng lúc càng mạnh.

“Không phải ta, không phải ta.” Dưới áp lực và nỗi sợ hãi, phòng ngự trong lòng Mao Ý sụp đổ, cuồng loạn hô: “Ta vốn dĩ không hề tham dự vào việc này, là hắn, là hắn…”

Nói xong, hắn vội vàng chỉ về phía Mao Lâm, điên cuồng hô lên: “Những chuyện tốt này đều do lão già kia làm, không liên quan gì đến ta!”

“Ngươi...”

Nhìn thấy con mình vừa lâm trận đã trở mặt, Mao Lâm tức giận đến mức máu dồn lên tim, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, những việc hắn làm đều là vì tương lai của Mao Ý, thật không thể ngờ, Mao Ý lập tức bán đứng hắn.

Nhưng Thanh Sơn Lão Tổ không thèm để ý bọn họ chó mèo cắn nhau, chỉ tập trung suy nghĩ xem làm thế nào để giúp tiên sinh bớt giận, chỉ có điều vừa nghe Mao Ý nói như vậy, Thanh Sơn Lão Tổ liền nhìn Mao Ý bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Vậy nên, kẻ chủ mưu đứng sau là ngươi?”

Nghe vậy, Mao Lâm uể oải, mặt trắng bệch không một giọt máu, biết rõ hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng, ánh mắt không cam lòng nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ, giọng nói khàn khàn: “Nếu như ta đoán không lầm, ngươi chính là Thanh Sơn Lão Tổ của Thanh Sơn Môn?”

Thanh Sơn Lão Tổ không lên tiếng, ánh mắt vẫn lạnh như băng.