Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 86: Người bạn thân nhất của Mộng Khiết




Tử Sâm làm việc xong liền gọi điện cho Mộng Khiết nhưng cô lại không bắt máy. Vì là Mộng Khiết đang ngồi máy bay với lại cô tắt nguồn nên chả thể nghe được. Thấy Mộng Khiết không bắt máy nên Tử Sâm liền nhanh chóng đến Âu Dương gia để xem cô thế nào. Ai ngờ đến nơi thì cũng chả thấy Mộng Khiết đâu, có hỏi người làm xem có biết cô ở đâu hay không thì họ cũng lắc đầu. Lúc này Tử Sâm muốn phát điên lên, anh gọi điện cho người của mình phải tìm ra Mộng Khiết nhưng đầu biết bây giờ cô đã qua Mỹ rồi.

Washington, Mỹ 11 giờ đêm.

Mộng Khiết và Hạ Nhiên vừa đặt chân xuống sân bay liền gấp rút đến bệnh viện.

Đi đến quầy tiếp tân để hỏi xem phòng bệnh của Băng đầu rồi chạy nhanh đến đó. Đứng ở hành lang dài rộng từ xa thì đã thấy bóng dáng ba mẹ Băng đang đứng ở cửa phòng bệnh còn người anh trai của cô đang ngồi gục ở gần đấy. Mộng Khiết điên tiết đi đến muốn chửi mắng Thiên Vũ một trận nhưng Hạ Nhiên lại giữ cô lại lắc đầu. Vì thế nên Mộng Khiết mặc kệ anh trai mình mà đi đến chỗ ba mẹ của Băng.

- Cô, chú. Băng...thế nào rồi ạ?

Glenda Zuckerberg thấy Mộng Khiết đến thì đi đến nắm lấy tay cô. Bà biết rõ con gái mình cũng chỉ có duy nhất một người bạn nhưng ít nhất là người bạn đó lại đối với cô rất tốt nên bà mới yên tâm.

- Tiểu Khiết, Anna...Anna của cô sẽ không sao, đúng chứ? - Giọng nói của Glenda Zuckerberg nghẹn cứng lại.

- Cô yên tâm, Băng mạnh mẽ lắm. Cháu tin chắc Băng sẽ không sao. Nhất định là vậy.

Tuy Mộng Khiết nói với mẹ của Băng nhưng cô cũng là đang tự nói với bản thân mình. Cô rất yêu quý Băng, coi Băng giống như một người chị em ruột trong gia đình nên không muốn cô bạn của mình xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Alexander Wang đi đến gần xoa đầu Mộng Khiết. Ông cũng nhìn ra được cô bé này là người rất tốt, cũng biết con gái mình rất thích Mộng Khiết. Bởi vì khi ở cùng Băng thì con bé có bức ảnh chụp chung với Mộng Khiết nhưng đã rất nâng niu chỉ sợ vỡ mất.

Nhìn về phía cửa phòng bệnh, Mộng Khiết tiến tới gần nhìn qua cửa kính. Băng bé nhỏ nằm trên giường bệnh, xung quanh cô cũng có rất nhiều các loại máy nhìn thôi cũng biết đau đến cỡ nào. Nhịp tim trên máy đo rất yếu, dường như chả thể trụ nổi nữa rồi.

Hạ Nhiên đứng bên cạnh Thiên Vũ không đành lòng liền bảo anh đứng dậy ngồi lên ghế.

- Anh Thiên Vũ, anh đừng ngồi dưới sàn nữa. Lạnh lắm đấy.

-...

Nhưng Thiên Vũ vẫn im lặng còn không có đứng dậy. Hạ Nhiên cũng không dám nói tiếp nữa.



Thiên Vũ bây giờ thì hiểu được cảm giác của Băng, những khi cô ngồi một góc ở sàn nhà. Không có lạnh một chút nào vì trong lòng đã hóa đá rồi thì còn cảm thấy lạnh gì nữa chứ. Anh thật sự căm ghét bản thân, nếu anh không làm như vậy thì Băng sẽ không hành động dại dột như thế này.

Đang đứng nhìn Băng từ ngoài vào thì thấy chiếc máy báo hiệu đỏ rồi nhịp tim trên máy cũng mất tín hiệu. Cô y tá nhanh chóng đi ra gọi bác sĩ đến. Mọi người lúc này đang rất lo lắng, Glenda lo đến suýt nữa ngất. Từ sáng tới giờ tim của bà như muốn ngừng đạp như con gái mình vậy, đau đớn mà không thể nào nói hết được.

Thấy bác sĩ và y tá đi vào, cửa phòng có hé ra một chút. Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng. Tuy tóc che đi khuôn mặt của anh nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra Thiên Vũ đã khóc. Anh nhìn thấy Băng đang nằm đau đớn trên giường bệnh thì càng đau lòng hơn nữa.

Sau gần hai tiếng đồng hồ thì bác sĩ chính mới đi ra ngoài. Ông nhìn đã tiều tụy đi khá nhiều. Mà cũng đúng thôi, suốt từ sáng cho tới bây giờ từ phẫu thuật lớn cho đến mấy cuộc tiểu phẫu thì ông đều phải có mặt để giúp Băng. Thật khó mà nói, tình trạng của Băng càng ngày càng yếu, có thể nói là không có hi vọng gì.

Glenda đi đến để hỏi bác sĩ về tình hình của con gái mình.

- B,bác sĩ...con gái tôi...sao rồi?

- Tình trạng của bệnh nhân rất khó nói. Tôi chỉ có thể nói là người nhà nên chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào chuyện xấu đều có thể xảy ra.

Nói rồi vị bác sĩ nhanh chóng rời đi. Glenda nghe vậy thì gần như suy sụp hoàn toàn. Bà đau đớn mà ai thấu hiểu nỗi đau của một người mẹ như bà đây chứ.

Mộng Khiết cũng chả thấm khá hơn, cô vừa nãy cũng đã thấy qua. Thật giống như Tử Thần vừa cầm lưỡi hái đến vụt qua bọn họ để định cướp Băng đi. Cô rất sợ Băng sẽ ngủ mãi mà không tỉnh lại, cô sợ chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng cô lại không muốn Băng phải chịu thêm đau khổ nữa. Cô muốn giúp Băng, nếu có thể đau thay Băng thì cô cũng chấp nhận.

Mọi người ở đó đến tận tối khuya. Hạ Nhiên thì về trước từ vừa nãy tại vì cô buồn ngủ. Nhưng Mộng Khiết và anh trai mình vẫn ở đấy. Alexander Wang nhìn Mộng Khiết rồi lại nhìn Thiên Vũ. Ông vỗ vai Mộng Khiết nói.

- Cũng muộn rồi, cháu về đi. Sáng hôm sau đến đây cũng được.

- Nhưng mà cháu...

Mộng Khiết muốn nói là ở đây nhưng vì cả Glenda Zuckerberg và Alexander Wang nói không cần vì họ sẽ ở đây, hơn nữa cũng không cần có quá nhiều người ở đây nên Mộng Khiết đành gật đầu ra về.

Cô lái xe về đến biệt thự của Âu Dương gia bên Mỹ. Về phòng nằm lên giường bệnh chưa gì đã ngủ. Cô vẫn chưa có bật nguồn điện thoại nên Tử Sâm có gọi bao nhiêu cuộc cũng vô ích.