Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 85: Nhận tin buồn




Sáng hôm sau Mộng Khiết đã đi đến nhà Tử Sâm từ lúc anh còn chưa dậy. Cô đi thẳng lên phòng anh mở cửa kéo anh dậy. Tử Sâm đương nhiên có người gọi dậy thì sẽ dậy được ngay lập tức nhưng vì là Mộng Khiết nên anh cứ nhùng nhằng mãi không chịu dậy còn kéo cô nằm lên người mình.

- Trương Tử Sâm, anh dậy ngay cho em.

- Ngoan, nằm ngủ đi.

- Không có ngủ nữa, dậy nhanh lên.

Mộng Khiết cư nhiên không chịu, cô kéo áo anh bắt anh phải dậy. Tử Sâm cũng đành phải ngồi dậy theo Mộng Khiết. Anh đưa tay vuốt tóc của mình rồi bế Mộng Khiết xuống giường. Nhưng cô lại nhoài người bò xuống. Chạy đến sofa cầm túi đồ rồi đưa cho Tử Sâm.

- Gì đây?

- Hôm qua có nói rồi đấy, anh quên rồi sao?

Nghe vậy Tử Sâm liền lục lại trí nhớ xem hôm qua anh đã hứa gì với cô. Nhưng thật sự chả nghĩ ra nổi là chuyện gì. Còn đang định hỏi thì Mộng Khiết lôi trong túi ra bộ vest màu hồng khiến Tử Sâm sực nhớ ra.

- Âu Dương Mộng Khiết, em định làm như vậy thật với bạn trai của mình?

- Nếu có thể cho anh mặc cả quần và áo sơ mi cùng màu này thì tốt rồi. Tiếc là em chưa tìm ra được thôi, đợi lần sau sẽ có đủ cả bộ nhé.

Mộng Khiết vỗ vai Tử Sâm tươi cười nói rồi đút chiếc áo vào tay của anh.

- Anh hứa rồi, bây giờ thì thực hiện đi.

- Em...

Tử Sâm cũng hết nói nổi với cô nàng này, anh đành cầm chiếc áo vest màu hồng rồi đi vào trong phòng tắm. Mộng Khiết thích thú ngồi đợi Tử Sâm bên ngoài.

Vừa nhìn thấy Tử Sâm bước ra thì cô cười như nắc nẻ. Ôm lấy bụng lăn ra sofa để cười. Tử Sâm lại gần giữ hai tay Mộng Khiết cúi xuống hôn cô. Ít nhất thì không được cái này thì ta phải được cái kia.

Cả hai hôn nhau thật lâu mới chịu dậy. Mộng Khiết theo Tử Sâm đến công ty anh xem thế nào. Đương nhiên là với lãnh đạo cấp cao thì mặc gì họ cũng không dám nói hẳn ra. Chỉ là họ nói thì thầm như vậy càng làm Mộng Khiết thích thú. Riêng chỉ có Tử Sâm là mặt sầm sì lại. Anh chỉ muốn cởi ngay bỏ chiếc áo bây giờ nhưng vì lời hứa nên đành phải mặc lên đến phòng mình mới cởi.

Mộng Khiết cũng chỉ ở lại đấy một lúc rồi ra về. Trên đường về thì lại nhận được cuộc gọi từ Hạ Nhiên rủ đi chơi. Vậy lại lại quay xe đến Mạc gia để chơi.



- Chị Khiết Khiết, lại đây em hỏi chuyện chị nè.

Vừa thấy Mộng Khiết đến thì Hạ Nhiên liền đi đến kéo cô lên phòng. Mộng Khiết khó hiểu nhưng vẫn đi theo cô lên phòng.

Đóng cửa lại nhưng Hạ Nhiên vẫn nói thầm thì.

- Chị và cái tên đó quay lại rồi sao?

- À...ừ. Mà ai nói cho em biết vậy?

- Chuyện đấy chị không cần phải hỏi đâu. Tai mắt theo dõi chị khắp nơi nên biết cũng là bình thường thôi.

- Aiz...cũng thật là...

Mộng Khiết thở dài, còn đang định nói tiếp thì điện thoại của cô reo lên. Cầm lên bình thản để nghe.

- Alo, ai đấy nhỉ?

-...

- T...Thật sao? Ở bệnh viện nào?

-...

- Tôi sẽ thu xếp bay qua đó ngay bây giờ.

Sắc mặt Mộng Khiết bây giờ rất kém, dường như có ai đó giống như người thân của cô gặp nạn vậy.

Thấy chị mình như vậy thì Hạ Nhiên lên tiếng.

- Sao vậy chị? Có chuyện gì sao?

- Ừ, xảy ra chuyện lớn rồi. Bây giờ chị phải sắp xếp công việc rồi qua Mỹ ngay đây.

- Tại sao vậy? Chị nói rõ chút được không?



- Băng...Băng bị trúng đạn...Chị cần phải đến đó.

Mộng Khiết khi nhắc đến Băng mà người cô cũng run lên, cô rất sợ Băng sẽ biến mất. Cô bạn mà Mộng Khiết coi như chị em ruột trong nhà, một cô bé tốt bụng còn chả hề suy nghĩ cho mình. Vậy mà bây giờ nằm trong bệnh viện, đã vậy người của Mộng Khiết còn nói bác sĩ bên đó nói rằng hiện giờ tỉ lệ sống của Băng rất thấp. Mộng Khiết lo mà mắt cô đỏ hoe lên, cô thật sự đang muốn khóc thật đây.

Hạ Nhiên nghe vậy cũng bất ngờ. Thầm nghĩ cô gái đó đúng là số phận hẩm hiu, đã được ở bên ba mẹ mình rồi mà vẫn bị thương. Haiz...thôi thì cũng đành phó mặc cho số phận vậy.

- Em đi cùng chị nhé?

- Em...ừ được rồi. Chuẩn bị đi rồi chị đặt vé cho cả hai.

- Dạ.

Nói xong Mộng Khiết liền đi ra khỏi phòng của Hạ Nhiên. Cô gấp gáp đi xuống tầng vừa đi vừa gọi cho thư ký của mình hủy hết mọi lịch trình trong tuần này và đặt hộ cô hai vé máy bay.

Một lúc sau thì cả Mộng Khiết và Hạ Nhiên lên máy bay để khởi hành đến Mỹ. Quãng thời gian đi đấy không phải là nhanh, hơn 12 tiếng đồng hồ Mộng Khiết ngồi ở khoang máy tư nhân nhưng lo lắng thấp thỏm không thôi. Cô chỉ sợ nếu mình đến không kịp lúc, Băng nhỡ đâu bị sao thì cô không thể gặp Băng được. Cần phải nhanh chóng đi đến đó.

Cô tiếp viên đẩy xe đồ ăn đền chỗ Mộng Khiết. Còn nghĩ là do cô sợ máy bay nên sắc mặt mới kém như vậy.

- Không biết cô có muốn ăn gì không ạ?

- Không cần đâu, tôi không đói.

- À, đây là lần đầu cô đi máy bay sao? Yên tâm, cô nằm nghỉ ngơi một chút là thích nghi dần được thôi.

- Không phải, tôi chỉ đang lo lắng cho bạn của tôi thôi.

- À, vâng.

Nghe Mộng Khiết nói vậy thì cô tiếp viên lại đẩy xe đến chỗ Hạ Nhiên để hỏi. Nghĩ cũng kì lạ, Mộng Khiết đi máy bay có khi từ lúc cô mới sinh ra cho đến tận bây giờ. Chả qua lần này có chuyện gấp hơn nữa máy bay riêng của nhà thì lại ở chỗ ba cô nên cô mới phải đi máy bay chung như thế này.

Chuyến bay đi thật lâu, Mộng Khiết thậm chí còn ngủ lúc nào không hay nữa.

...