Vì thời tiết bên Mỹ đang chuyển sang mùa đông nên Băng có gọi điện cho Mộng Khiết để báo rằng cô sẽ về Trung Quốc sớm. Mộng Khiết đương nhiên là rất vui rồi, cô còn muốn rủ Băng về nhà mình ở trong mấy ngày tới nhưng vì Băng nói muốn ở cùng ông nội mình nên cô mới đành thôi.
Ăn xong bữa tối thì Mộng Khiết đã vội lấy chìa khóa xe ô tô để đi đến nhà ông nội của Băng. Còn đang định đi thì Tử Sâm đến nhà chơi. Anh còn cứ nghĩ cô sẽ ở lại vì anh, cũng đã hơn một tuần cả hai người họ đều bận công việc rồi hiếm lắm mới có thời gian hôm nay. Ai ngờ đâu Mộng Khiết xua tay còn nói anh đi vào nói chuyện với ba mẹ của cô, chứ giờ này cô cũng bận rồi.
Nói xong thì Mộng Khiết để Tử Sâm lạc lõng, bơ vơ giữa sân trước rộng lớn của Âu Dương gia. Còn muốn níu kéo Mộng Khiết lại thì cô đã chạy vụt đi mất. Người giúp việc thấy Tử Sâm đến thì mời anh vào nhà. Đương nhiên Tử Sâm đâu thể từ chối, nhưng anh cũng đâu biết nói gì với ba của Mộng Khiết đâu. Nếu là mẹ của cô thì ít nhất anh còn có thể tự do và dễ nói chuyện hơn. Nhưng nói chuyện với ba cô thì anh có cao lớn đến mấy cũng chỉ thành một con kiến nhỏ.
Bước vào phòng khách rộng lớn, nhìn về phía sofa đối diện thấy ba mẹ Mộng Khiết đang ngồi xem bộ phim Snowdrop.
Đi đến gần kính cẩn cúi đầu thành góc 90° để chào hai người.
- Hai bác buổi tối vui vẻ.
Âu Dương phu nhân nhìn thấy Tử Sâm thì tươi cười rời khỏi ghế đi đến chỗ anh ôm chầm lấy. Tử Sâm còn có chút bất ngờ nhưng cũng ôm lại. Nhưng điều này lại khiến cho người ba vợ của anh không hề thích chút nào. Vốn dĩ ông đã không ưa Tử Sâm ngay từ đầu, bây giờ cảm thấy vợ mình còn thích Tử Sâm nên ông còn thấy khó chịu khi nhìn anh hơn nữa. Nhưng cũng đâu thể làm gì, dù sao Tử Sâm cũng sẽ làm con rể của ông nên dù có ghét hay không thì ông vẫn phải tỏ ra bình thường.
- Tiểu Sâm đến chơi sao? Nhưng Tiểu Khiết nói đi gặp thiên thần rồi.
- Cháu cũng có ý muốn gặp cô ấy, nhưng có vẻ thời gian này khá bận. Cháu ở lại muốn trò chuyện với hai bác một chút.
- À, vậy Vi chơi cùng Tiểu Sâm.
Nói rồi Âu Dương phu nhân liền hí hửng kéo Tử Sâm lên tầng vào phòng hai vợ chồng của bà để chơi. Nhưng còn vừa mở cửa ra thì Âu Dương Ngạo Thần kéo vợ mình vào trong không cho bà đi ra, để Tử Sâm đứng trước cửa phòng.
- Anh Ngạo Thần làm sao vậy? - Âu Dương phu nhân có chút ngơ ra.
- Anh có chút chuyện muốn nói riêng với cậu Trương đây, em ở trong phòng nhớ đừng quậy.
- À, dạ.
Thấy vợ mình hiểu chuyện gật đầu như vậy thì Ngạo Thần mới đóng cửa lại nhìn về phía Tử Sâm. Mới ban nãy anh còn ở trạng thái thoải mái vài phút, bây giờ lại đơ cứng lại khi nhìn người trung niên có thể lực nhất nhì ở xã hội.
- Bác có chuyện gì muốn nói riêng với cháu sao ạ?
- Nếu có thì sao? Không có thì sao?
- À...cái này thì...
Tử Sâm gãi đầu không biết nói sao. Cứ đứng trước ba của Mộng Khiết là những ngôn từ, ngôn ngữ anh được học đều đã quên sạch, không biết nói sao cho đúng.
- Đi theo tôi.
Ngạo Thần không nói nhiều liền bước nhanh đi trước. Tử Sâm cũng lật đật đi ngay sau ông. Dù không biết ông muốn đưa mình đi đâu, mà nhỡ đâu ông lại cho người đánh anh thì sao? Chỉ hai đợt bị A Tứ đánh đã khiến Tử Sâm dày dặn kinh nghiệm và cơ thể ra nhưng đồng nghĩa với việc anh cũng phải đến bệnh viện để nhìn ngắm lan can vài ngày. Nên tốt nhất vẫn là không nên thỉnh giáo kiểu đấy.
Đến tầng năm đi đến dãy phòng cuối cùng, cô giúp việc mở cửa phòng cho Ngạo Thần. Ông bước nhanh vào bên trong. Tử Sâm vừa đi theo vào vừa nhìn ngó xung quanh. Căn phòng này có rất nhiều ảnh của Mộng Khiết hồi bé cho đến tận bây giờ. Ảnh nào cũng được bảo quản rất kĩ, nhìn cũng đủ thấy được giá trị để bảo quản không hề ít. Trên tường thì treo ảnh, bên dưới thì có chiếc đàn dương cầm, còn cả nhiều đồ dùng dụng cụ mà Mộng Khiết hồi bé học phụ họa. Tuy chỉ là sở thích nhất thời của cô nhưng ba của cô vẫn luôn đáp ứng đầy đủ. Thậm chí cô chỉ học một buổi đã chán nhưng ba cô vẫn xoa đầu cô khen rằng con gái mình có nhiều ước mơ vậy là tốt rồi. Tuy Ngạo Thần không có hay nói ra nhưng lời yêu thương đến hai đứa con của mình nhưng ông vẫn luôn đáp ứng đầy đủ những gì hai người con của ông muốn. Hơn nữa, dù hai đứa con của ông có bày ra bao trò đau đầu nhưng ông vẫn giải quyết ổn thỏa những công việc đó.
Chỉ nhìn thôi thì Tử Sâm cũng thấy được tình cảm của ông dành cho Mộng Khiết. Mà hơn hết anh hiểu những người giàu có thì họ nên làm gì để có thể tiêu bớt số tiền "lẻ". Có lẽ anh cũng nên suy nghĩ như người ba vợ tương lai của mình. Từ bây giờ cũng nên tạo mấy khung hình có gắn mấy viên kim cương như vậy cũng khá đẹp. Còn đang suy nghĩ thì Ngạo Thần tiến đến gần anh.
Bộp.
Còn đang suy nghĩ thì Tử Sâm đã bị một cú đấm trên không lao đến làm anh choáng váng suýt chút nữa thì ngã. Anh nhanh chóng định hình lại nhìn về phía Ngạo Thần. Còn nghĩ ông định đánh mình thêm lần nữa nhưng ông lại lấy khăn tay lau bàn tay ông vừa đấm anh rồi nhìn về phía anh.
- Sợ?
- Vâng.
Tử Sâm cũng thừa nhận ngay mà không cần phải suy nghĩ. Anh biết rõ Ngạo Thần là người ra sao, ông còn là một người rất am hiểu suy nghĩ của người khác. Vì thế nên nói dối cũng chả thể làm gì được nên anh quyết định nói thật.
Ngạo Thần đi đến gần Tử Sâm, ông đưa tay lên tiến gần đến Tử Sâm. Làm anh còn tưởng ông định đánh mình. Ai ngờ đâu ông chỉ vỗ đầu cậu.
- Từ giờ về sau, đối tốt với Tiểu Khiết. Đừng để tôi phải thấy con bé rơi nước mắt vì cậu thêm một lần nữa.
- Chắc chắn sẽ là vậy rồi ạ.
- Từ giờ trở đi cậu cũng là người của Âu Dương gia, đương nhiên mọi chuyện trước đây tôi cũng sẽ không tính toán với cậu. Đừng để tôi phải cảm thấy mình đang tin tưởng nhầm người.
- Con chắc chắn sẽ không để cho ba phải thất vọng.
Tử Sâm cúi gập người nói. Ngạo Thần thấy vậy thì cười lớn.
- Còn chưa đám cưới, tôi vẫn chưa phải ba của cậu. Đừng gọi tùy tiện vậy chứ.
- À, vâng.
Ngạo Thần vỗ vai Tử Sâm rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó. Tử Sâm thì ở lại nhìn ngắm cả căn phòng. Cú đấm vừa nãy khá đau nhưng anh chả quan tâm. Ba của Mộng Khiết cuối cùng cũng chấp nhận anh rồi. Anh cũng đâu thể làm ba vợ mình thất vọng được.
Đứng nhìn ngắm cả căn phòng, mấy bước ảnh khi còn sơ sinh của Mộng Khiết đã lọt vào tầm mắt Tử Sâm. Anh buồn cười còn lấy điện thoại ra chụp lại. Vợ anh hồi bé cũng quá đáng yêu rồi.
Tử Sâm rời khỏi căn phòng đó, anh đi xuống chơi cùng mẹ của Mộng Khiết một lúc rồi cũng xin phép về nhà. Cảm giác hôm nay Mộng Khiết bận cũng thật đúng lúc. Vì nhờ Mộng Khiết bận mà đã giúp anh không ít. Có thể đứng nói chuyện với ba của cô mà đã được ông vỗ vai còn chạm vào đầu mình. Điều này chắc hẳn là điều quá đặc biệt rồi. Ai mà chả biết Âu Dương Ngạo Thần là người ưa sách sẽ từ trước. Để ông chạm tay lên người lạ cũng là điều hiếm thấy. Tử Sâm được ông vỗ vai như vậy thì cũng là một chuyện vô cùng tốt. Ông cũng chấp nhận anh làm người của một gia tộc lớn, anh cũng đâu thể để người ba vợ thất vọng được.