Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 107: Đám cưới hoàn hảo




Hôm nay cuối cùng cũng đến đám cưới của Mộng Khiết với Tử Sâm. Bên phía cả hai nhà đều đang rất bận rộn.

Mộng Khiết còn bận rộn hơn. Ai bảo cô chọn lối trang điểm với phong cách cầu kỳ còn gì.

Ngồi mãi còn chưa thể trang điểm xong. Mộng Khiết thở dài. Cô mỏi lưng gần chết. Đã thế còn bảo Băng ở đây đợi mình. Mà sức của Băng cũng có khỏe gì đâu. Cô lo lắng quay lại hỏi Băng.

- Có mỏi quá không Băng, nếu mỏi thì về phòng nghỉ chút đi. Tí mình sẽ gọi cậu qua đây sau.

- Không sao đâu ạ, chị cứ làm đi.

- Ồ.

Mộng Khiết nghe vậy thì xoay người lại để ấy thợ trang điểm làm tiếp. Cô ngồi mỏi gáy còn mỏi lưng. Đã vậy còn phải dậy buổi sáng nữa nhưng dù sao cũng là đám cưới của cô mà, đành chấp nhận thôi chứ sao nữa.

Cuối cùng thì cũng trang điểm với làm tóc xong. Hai người giúp việc giúp đỡ Mộng Khiết mặc chiếc váy cưới vào. Cô cuối cùng còn một bước cuối đấy là ngắm mình trong gương xem đã đẹp chưa. Xoay người lại, nhấc váy đi đến chỗ Băng.

- Chị Khiết Khiết thật đẹp, tựa nữ thần Hera vậy.

- Yêu Băng chết mất thôi.

Mộng Khiết nghe Băng khen mình như vậy thì cúi xuống véo hai má cô. Lúc nào cũng biết cách làm cho cô vui.

- Vậy nói thử xem mình đẹp thứ mấy trong lòng của Băng đây.

- Có thể...không nói được không ạ? Chị Khiết Khiết rất đẹp ạ.

- Không được, mình muốn biết mình đẹp ra sao trong lòng Băng.

- Em...

- Băng phải nói đấy.

Mộng Khiết cương quyết nói. Cô muốn biết xem đối với Băng thì cô đẹp đến mức độ nào. Cũng có chút tự kiêu nhưng Mộng Khiết có thể đoán được mình ở vị trí thứ hai, hoặc thứ ba. Vì sao ư? Đương nhiên Băng sẽ chọn ba mẹ mình đầu tiên, cô biết rõ điều đấy. Nhưng sau đó là ai thì mới là quan trọng. Có thể đánh giá tổng quan về việc Băng coi trọng ai nhất.

- Là...là thứ tư ạ. - Băng vừa nói còn vừa cúi đầu xuống không dám nhìn Mộng Khiết vì sợ cô buồn.

- Sao cơ? Mình? Thứ tư á?

Mộng Khiết không tin nổi Băng sẽ nói như vậy, cô đã quá coi trong bản thân hay là do cô chưa đủ đẹp trong mắt của Băng? Không đúng, Mộng Khiết chưa bao giờ tự ti về nham sắc của mình. Nhưng sao lại là thứ tư? Vậy thứ ba là người nào?

- Cứ cho thứ nhất với thứ hai là ba mẹ của Băng đi, thứ ba là ai?

- Em...có thể không nói được không ạ?

- Không được, mình cần phải biết. Người nào có thể khiến Băng suy nghĩ như vậy.

- L,là...anh Th-Thiên Vũ ạ...

Băng nói rất ấp úng đã vậy tay cô còn rất run. Mộng Khiết nghe vậy thì cười trừ. Cô không đâu lại nghĩ cái gì vậy không biết. Còn bắt Băng phải nhắc đến người mà cô ấy sợ.

- À...haha cũng muộn rồi, Băng mau đi thay đồ đi, mình cùng nhau đi ra đấy luôn.

- Dạ.

...



Mộng Khiết ở trong phòng nhìn lại mình trong gương, cô không tin đây là thật. Trước đó cô còn quá mông lung, chuyện tình cảm của cô cũng chả phải dễ dàng gì. Như vậy đã là quá tốt rồi.

Còn đang ngắm mình trong gương thì nghe tiếng gõ cửa. Cô chỉnh lại váy xoay người lại nói.

- Vào đi.

Âu Dương Ngạo Thần đi vào nhìn con gái mình. Ông biết hôm nay là ngày vui của con gái mình. Cũng đâu thể để cô tự đi đến lễ đường được. Nhìn đứa con gái từ khi bé rất hay bắt ông cõng cô đi ngắm hoàng hôn thì bây giờ đã mặc váy cưới để đi lấy chồng. Ông cũng có cảm xúc lâng lâng, tuy không nói cho ai biết cũng không để lộ ra bên ngoài nhưng ông thật sự đang rất vui. Ông đã rất mong chờ ngày này để được nắm tay con gái mình đi đến lễ đường.

- Ba.

Mộng Khiết nửa cười nửa muốn khóc. Cô muốn khóc quá nhưng đang kiềm chế lại. Nhỡ đâu khóc rồi trôi mất lớp phấn thì lại hỏng.

- Có muốn ôm một chút không?

- Ba còn hỏi nữa sao? Đương nhiên là có rồi.

Mộng Khiết lại gần ôm lấy ba mình. Cô rất yêu gia đình của mình, ba cô càng không ngoại lệ. Hơn nữa trước kia ông cũng chiều cô hơn cả anh trai nữa. Điều đấy càng làm cô gần gũi hơn với ba mình.

- Được rồi, cũng đến giờ rồi, đi thôi.

- Vậy phiền Âu Dương tổng dắt con đi với nha.

- Thưa cô Trương.

Hai ba con còn vừa đi vừa nói đùa.

Đám cưới của Mộng Khiết tổ chức ở biển. Bãi cát trắng trải dài cùng với nước biển và bầu trời xanh thẳm. Rất thích hợp cho cặp đôi đám cưới ngày hôm nay. Tiệc cưới có rất nhiều người và các quan chức cấp cao. Còn có những người bạn cũ làm trong ngành của Tử Sâm.

Nhìn đám cưới có tông màu chủ đạo là màu trắng và điểm thêm vài màu sắc của hoa lá. Mọi người đều đã đợi sẵn ở đó.

Tử Sâm đứng trên bục nhìn về phía lễ đường. Hôm nay anh quả thực rất đẹp. Có thể nói là gần như đẹp nhất ở đây. Anh mặc bộ âu phục màu xanh than có kẻ đường trắng nhỏ li ti để điểm nhấn. Trước tui ngực trái của anh còn có cài một bông hoa hồng và khăn tay xếp gọn lại. Bên trong là chiếc sơ mi trắng rất hợp với anh. Mái tóc cũng vuốt lên nhìn rất điển trai.

Một lúc sau Mộng Khiết cùng với ba mình bước vào. Cô dâu vừa mới đến cũng khiến cho mọi người nhìn vào. Hôm nay cũng không chỉ có Tử Sâm đẹp. Mộng Khiết cũng đẹp chả kém. Cô mặc chiếc váy đỏ to còn dài. Chiếc váy trễ vai còn khoét ngực sâu làm Mộng Khiết nhìn rất quyến rũ nhưng rất sang trọng. Chiếc váy nổi bật giữa khung cảnh nơi đây. Tuy hơi lệch tông màu nhưng lại khiến Mộng Khiết đẹp nhất chỗ này. Cô còn cài chiếc vương miện và có đính vài viên ngọc trai trên tóc làm cô nhìn giống như nữ hoàng vậy. Quả thực rất đẹp.

Ngạo Thần dắt tay Mộng Khiết đến gần chỗ Tử Sâm, ông đặt tay Mộng Khiết lên tay của Tử Sâm. Anh mỉm cười nhìn về phía rồi nhìn về phía ba vợ mình.

- Ba yên tâm, từ giờ cô ấy là vợ của con, con chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.

- Được rồi, biết vậy là tốt.

Ông gật đầu rồi đi xuống hàng ghế đầu ngồi cạnh vợ mình.

Đám cưới bắt đầu diễn ra theo đúng như các nghi thức. Mọi người đều rất chuyên tâm chú ý về cặp đôi hoàn hảo này.

Sau khi nghe lời nói từ MC xong thì một người bưng hộp nhẫn đến chỗ hai người để trao nhau nhẫn.

- Anh Trương Tử Sâm, anh có đồng ý sẽ yêu cô Âu Dương Mộng Khiết đến hết đời, dù sau này có ra sao, thì vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy chứ?

- Tôi đồng ý, dù sau này có thể nào thì tôi cũng chỉ có một người vợ là Âu Dương Mộng Khiết.

- Cô Âu Dương Mộng Khiết, cô có đồng ý lấy anh Trương Tử Sâm đây đi đến suốt cuộc đời hay không? Dù sau này có ra sao thì cô vẫn sẽ ở cạnh anh ấy chứ?

- Tôi đồng ý.

Nghe lời tuyên thề từ hai người xong thì bên dưới vỗ tay rất nhiều. Mộng Khiết cũng rất vui, đám cưới này đúng thật giống như giấc mơ của cô vậy. Bây giờ nó đã thành hiện thực rồi, cô làm sao mà không vui cho được.



- Hai người có thể hôn nhau rồi

Nghe MC nói vậy thì mọi người cũng rất cổ động để cặp đôi này hôn nhau. Mộng Khiết có chút ngại, hai gò má cô ửng hồng. Không phải cô không muốn hôn, chỉ là ở đây quá nhiều người khiến cô hơi áp lực.

Tử Sâm thì khác, anh còn không ngần ngại ôm eo Mộng Khiết hôn cô. Nụ hôn thật sâu, anh quyến luyến mãi không buông. Còn quên mất việc đang trong đám cưới. Mộng Khiết phải đẩy nhẹ anh ra để cho anh hồi thức lại.

Mọi người cũng vỗ tay chúc mừng.

Rồi bắt đầu trò chuyện với nhau còn chúc nhau lu rượu vang. Mộng Khiết và Tử Sâm cũng phải đi từng chỗ để cám ơn mọi người.

- Khiết Khiết, có vẻ cô chủ của tôi quên mất tôi rồi.

Mộng Khiết nghe vậy thì mới xoay người nhìn về hướng đã phát ra tiếng. Nikolai Mikhailov đang đứng cùng với một cô gái bên cạnh còn cười tươi. Mộng Khiết cũng rất vui mừng, có lẽ cô cuối cùng cũng có thể làm bạn với Nikolai Mikhailov. Cô đã đợi ngày này rất lâu.

- Aiz, tên khốn nhà cậu dám không nghe điên thoại của mình. Dám chặn mình sao? Cậu giỏi quá nhỉ. Muốn chết hả?

Mộng Khiết đi đến véo tai Nikolai Mikhailov. Anh cũng rất phối hợp mà cúi đầu cười với Mộng Khiết. Nhưng rất nhanh Tử Sâm cũng đi đến kéo Mộng Khiết ôm về phía mình. Anh nhìn được người phụ nữ bên cạnh Nikolai Mikhailov, cũng hiểu ra một chút nhưng anh vẫn không thích việc Mộng Khiết và Nikolai Mikhailov cười đùa quá thân thiết với nhau.

- Đây là bạn gái của cậu sao? Thật chúc mừng cậu đấy. - Mộng Khiết nhìn về phía Miranda hỏi.

- Ừ, quên không giới thiệu với mọi người. Đây là bạn gái tôi - Miranda. Nhưng cũng sắp đám cưới rồi, hai người nhớ chuẩn bị đồ trước đi đấy.

Nikolai Mikhailov ôm lấy Miranda nói. Cô gái ngại ngùng không dám nói gì. Mọi người ở đây đều toàn giới thượng lưu, cô cũng rất e ngại. Vì thế luôn đứng sát bên cạnh Nikolai Mikhailov.

- Biết rồi, cậu cũng biết nhìn rồi đấy. Chào cô, tôi là Âu Dương Mộng Khiết, cứ gọi tôi là Khiết Khiết nhé. - Mộng Khiết giơ tay ra muốn bắt tay với Miranda.

Nhưng Miranda lại không hiểu tiếng Trung. Cô có chút ngượng ngùng chỉ giơ tay ra bắt rồi gật đầu. Dù vậy Nikolai Mikhailov vẫn xoa đầu khen cô. Ít nhất cô vẫn không sợ hãi mà đòi về.

- Cô ấy không hiểu tiếng Trung, nói tiếng Anh đi.

- À, thì ra là vậy. Tôi là Âu Dương Mộng Khiết, có thể gọi tôi là Khiết Khiết. Còn đây là chồng tôi. Anh ấy tên là Trương Tử Sâm.

Mộng Khiết vui vẻ giới thiệu lại. Lần này thì Miranda có hiểu hơn. Nhưng tên thì cô có chút vẫn chưa phát âm rõ. Có lẽ sẽ cần phải học thêm.

- Khiết... Khiết. Tôi là Miranda.

- Ừm, cứ từ từ học thôi, tôi biết có một người rất giỏi về nhiều ngôn ngữ, tính cách của cô ấy cũng rất giống với cô, tôi sẽ nhờ cô ấy dạy thêm cho cô nhé?

- Em có muốn học không? - Nikolai Mikhailov vuốt tóc Miranda hỏi nhỏ.

- Em...muốn ạ.

- Vậy phiền cậu bảo cô bạn thân đó của cậu dạy Miranda giúp mình nhé.

- Ừ, để mình gọi cô ấy đến đây đã.

Cũng thật đúng lúc Mạc Hạ Tuấn Triết với Mạc Hạ Lãng đi đến hỏi Băng đâu.

Mộng Khiết bây giờ mới để ý, Băng đâu rồi không biết. Cô nghĩ ngay đến trường hợp xấu, tìn anh trai mình xem anh có đây không thì cũng không thấy đâu. Cô xoay người nắm chặt tay chồng mình.

- Đi kiếm thêm người giúp em, không thấy Băng thì không ai được rời khỏi chỗ này.

- Cứ bình tĩnh, anh sẽ tìm giúp em.

Nói rồi Tử Sâm gọi thêm người để check lại camera xem có tìm thấy gì hay không.để