Thời gian đám cưới gần đến. Mộng Khiết và Tử Sâm đều bận nên cũng ít gặp nhau hơn. Nhưng điều đấy không có nghĩ là hai người không liên lạc với nhau. Thậm chí tần suất gọi điện còn nhiều hơn trước. Nhưng chủ yếu từ phía Tử Sâm là nhiều vì nếu nhắc Mộng Khiết gọi thì cô rất hay quên, chỉ có lúc nào cô chợt nhớ đến anh thì mới gọi.
Mà đám cưới của cô đương nhiên phải mời đông đủ người rồi, đâu thể để tềnh toàng được cơ chứ. Mà hơn nữa cô mời tất cả mọi người, thậm chí cả người chỉ gặp một lần ở trường cô cũng mời. Cũng đã suy nghĩ rất lâu, thì cô mới quyết định tự mình đến chỗ Thiên Vũ - anh trai của cô. Mà không biết bây giờ anh đã ổn hơn chưa hay vẫn còn tình trạng như cũ. Hơn nữa nếu để mà nói cô sợ người nào nhất thì cũng chính là anh trai cô. Cứ điên lên là cô chả dám gặp mặt anh, sợ mình lại là nạn nhân thì chết. Nhưng dù sao đây là đám cưới của cô, không mời anh trai mình thì còn mời ai được chứ. Chỉ là điều cô lăn tăn nhất chính là việc đám cưới của cô có mời Băng, mà Thiên Vũ đến thì e là Băng sẽ rất sợ, mà còn chưa kể đến việc nhỡ đâu Thiên Vũ lại điên lên khi nhìn thấy Băng. Mộng Khiết không dám chắc điều gì nhưng cô đã phòng hờ mọi phương án tốt nhất dành cho Băng.
Đi đến nhà anh trai mình, mấy vệ sĩ còn nhắc nhở cô trước khi cô đi vào trong vì sợ cô sẽ bị thương. Mộng Khiết cầm theo một hộp dài hình chữ nhật to đùng đi vào. Đến phòng anh trai mình thì cô đặt xuống sàn, mở cửa đi vào rồi lại cầm hộp hình chữ nhất lên.
Bên trong phòng tối om, Mộng Khiết phải tìm công tắc để bật điện lên. Nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở góc sàn. Nhìn tóc Thiên Vũ đã dài đến gần vai, che hết mặt anh nên không rõ anh đang nghĩ gì. Nhưng nhìn người anh có vẻ đã gầy hơn trước. Mộng Khiết nhìn vậy mà thở dài. Cầm chiếc hộp đi đến chỗ Thiên Vũ rồi đặt gần sát bên anh. Vốn dĩ Thiên Vũ rất nhạy bén, chỉ cần nghe tiếng bước chân gần đến thì cũng đã biết rõ. Nhưng bây giờ là anh không quan tâm, mà điều anh quan tâm thì mọi người không dám cho anh. Chỉ sợ anh lại phát điên lên như trước.
- Anh cứ định như này mãi sao?
- Cút trước khi tao điên lên. - Thiên Vũ vẫn gục đầu không nhìn Mộng Khiết mà chỉ nói.
Mộng Khiết cũng cảm thấy rất khó chịu nhưng cô cũng rất thương anh trai mình. Nếu như anh không có bệnh thì chắc anh không như vây đâu.
- Em không biết, cuối tuần sau là sẽ đám cưới của em. Anh nhớ mà đến đó đấy.
- Biến.
Giọng Thiên Vũ trầm thấp nhưng cũng khiến người nghe lạnh run. Anh ngước lên nhìn, Mộng Khiết vừa chớp mắt cái đã bị cả hộp đồ hình chữ nhật ném vào người. Cô ngã ngửa về sau, có chút tức giận nhưng đành cố gắng kiềm chế. Chiếc hộp bị tung ra nên Mộng Khiết đành mở hẳn nó ra luôn. Bên trong là bộ vest, chính tay Mộng Khiết tự thiết kế. Cô muốn xem anh trai mình mặc có đẹp không thì mới đưa ra mặt hàng thị trường.
- Em không biết đâu, anh nhớ mà đến đó đấy. Cũng đừng có làm loạn trong hôm đấy, anh mà dám có ý đồ xấu với Băng là em sống chết với anh.
-...
Thấy Thiên Vũ không nói gì tưởng anh đã hiểu ra nên Mộng Khiết chỉ chào anh rồi nhanh chóng rời đi.
Cô nhìn danh sách xem mình còn phải mời ai nữa. Sau Thiên Vũ là Nikolai Mikhailov. Cũng đã lâu rồi Mộng Khiết không nói chuyện với anh, mà đúng hơn là anh đã thay số nên cô không gọi được. Đã vậy còn chặn cô trên mạng xã hội nữa chứ. Nói là đi du lịch mà đến tận bây giờ vẫn chưa về gặp cô lấy một lần.
Vì thế nên Mộng Khiết lại phải nhờ đến A Tứ để có số điện thoại của ba Nikolai Mikhailov. Sau đấy thì nhờ bố của anh cho cô số của anh là được.
Cuối cùng cũng tìm ra được số của Nikolai Mikhailov, bấm số gọi thì lại là giọng nữ nghe.
- Cho tôi hỏi Nikon có ở đó không?
- Anh ấy bây giờ đang bận, cô có vội không nếu cần tôi sẽ đợi anh ấy làm xong việc sẽ gọi cho cô.
- À, vậy khi nào cậu ấy xong việc thì cô bảo cậu ấy giúp tôi nhé.
- Ừm.
Mộng Khiết tắt điện thoại được một lúc rồi nhưng cô vẫn mãi suy nghĩ về giọng nữ đấy. Tên Nikolai Mikhailov đáng ghét này được lắm, bỏ bạn, có người yêu cũng không thèm nói cho người ta nột câu. Lúc nào về còn phải bắt quà cưới nhiều hơn nữa. Bạn bè gì như cậu ta.
...
Ở bên Thụy Điển.
Nikolai Mikhailov vừa đi gặp đối tác về thì một người con gái đi đến đưa điện thoại cho anh. Dáng người cô nhỏ nhắn, không phải là cao nhưng nhìn rất tương đối với cơ thể. Mái tóc nâu còn có làn da trắng. Nhìn cô vô cùng khả ái, còn có chút dễ thương.
- Vừa nãy có một cô gái gọi cho anh, cô ấy nói anh xong việc thì gọi lại cho cô ấy.
- Ừ, tí nữa anh nghe sau. - Nikolai Mikhailov đi đến xoa đầu cô gái nói.
- Dạ.
- Không muốn biết đó là ai sao?
Miranda gật đầu, xoay người định đi vào phòng thì Nikolai Mikhailov kéo cô ôm vào lòng. Anh hôn nhẹ lên má cô còn có vẻ rất cưng chiều.
- Là ai hả anh?
- Là người anh đã từng rất yêu...
- Là cô gái mà lúc trước anh say rượu đã nói sao?
Miranda không có tức giận hay ghen tuông vì cô hiểu được tình cảm mà Nikolai Mikhailov dành cho mình suốt một năm qua. Từ khi cô là người tầm thường cho tới khi được anh biết đến. Cũng nhờ có Nikolai Mikhailov mà cô mới được cuộc sống như vậy giờ. Cô rất cảm kích những việc làm cũng như tình cảm của anh dành cho mình trong suốt một năm qua. Mà giờ có là người anh vẫn đang yêu hiện tại gọi đến thì cũng không sao. Cô cũng chỉ là hạt cát nhỏ, đâu có thể so sánh với những người tầng lớp như Nikolai Mikhailov đây chứ, được ở cạnh anh, được anh đối đãi tận tình thì đã là quà tặng mà thượng đế dành tặng cho cô rồi. Cô không muốn đòi hỏi gì thêm.
- Nhưng cũng chỉ là người đã từng, hiện tại và nếu em muốn thì mãi mãi sẽ là người nắm giữ trái tim anh.
Nikolai Mikhailov biết rõ Miranda rất nhạy cảm, từ lần đầu tiên gặp thấy cô bị chủ nhà đánh đập không thương tiếc. Anh đã cảm thấy rất thương cô vì thế nên cô đã "mua" lại cô. Về sau thì anh thấy cô rất tốt chỉ là tính tình nhút nhát, không dám nói gì. Mãi đến tận bây giờ cô mới nói nhiều hơn một chút. Anh cũng không biết mình đã yêu cô gái này từ bao giờ, chỉ biết rằng muốn bảo vệ cô suốt đời này, muốn bên cạnh cô mãi mãi. Có như vậy là đủ rồi.
- Chắc là cũng đã đến lúc anh phải về nước dự đám cưới của cô ấy rồi, em sẽ về với anh chứ?
- Sao anh biết cô ấy đám cưới vậy?
- Vì anh rất thông minh, ngốc ạ.
- Dạ, em biết rồi.
- Dù sao cũng phải đưa em về gặp mặt ba mẹ anh, thôi thì về luôn lần này nhé? Nếu em chưa sẵn sàng thì đợi thêm cũng không sao, anh không muốn ép buộc em.
Miranda không phải là không muốn gặp ba mẹ của anh. Chỉ là cô sợ rằng ba mẹ của anh sẽ không thích một kẻ tầm thường như cô. Sẽ ra sao nếu họ biết cô là một bị kẻ buôn người bắt đến nơi đây và làm người giúp việc cho rất nhiều gia đình. Cô không phải người trong giới thượng lưu, càng không thể học được những thói quen của họ. Chỉ sợ rằng cuộc tình này chả được bao lâu.
- Có...ổn không anh?
- Anh đã nói họ không quan tâm đến việc xuất thân của em rồi. Ba mẹ anh không để ý, họ cũng rất muốn gặp em, chỉ là em nói chưa muốn nên họ mới chưa đến đây thôi.
- Ba...ba mẹ anh sẽ đến đây gặp em sao? Em chưa...chưa có chuẩn bị gì mà...
- Đừng lo, anh chỉ nói là họ muốn đến đây thôi mà. Em đáng yêu quá mức rồi đấy.
Nikolai Mikhailov chỉ buồn cười trước hành động của bạn gái mình. Anh rất thích những lúc làm cô hoang mang như vậy vì nhìn cô lúc ấy ngơ ra đến buồn cười.
Bế cô bạn gái mình về phòng còn ôm cô nằm nghỉ. Thậm chí anh còn quên mất việc gọi lại cho Mộng Khiết đến tận khi Miranda nhắc thì anh mới nhớ ra mà gọi cho cô.