“Mạnh Đình anh phải sống, anh nghe thấy không? Anh phải sống để con đưa con gái của mình đi học. An Nhiên là con gái ruột của anh, nó là con của anh!” An Ninh tức tưởi gọi hắn.
“Mau, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
Trong lúc Mạnh Đình há hốc mồm vì bất ngờ An Ninh vừa nói thì cả đám người kia đã cõng hắn rời đi.
“À không được, mang về nhà gọi bác sĩ đến đi.” An Ninh nhanh trí sửa lời.
Dù sao đây cũng là vụ xô xát có hàng cấm, nếu mang đến bệnh viện sẽ to chuyện, ngược lại sẽ gây bất lợi cho người có tầm ảnh hưởng như Mạnh Đình.
Khi bước chân đã gần đến cửa phòng, An Ninh quay lại. Cô thấy Hạ Nhiên vẫn đứng đó, nhìn Tạ Nhan gục trên mặt đất. An Ninh nhờ đàn em của Mạnh Đình chăm sóc và đưa cô về cùng. Đến lúc đó Hạ Nhiên mới hoàn hồn, đi cùng bọn họ.
Tên Tạ Nhan và đám đàn em của gã bại trận nằm ngổn ngang trên mặt đất. Một lúc sau, gã được người đưa vào viện trong tình trạng vô cùng tệ, do vết dao đâm rất sâu.
Về phía Mạnh Đình, khi hắn được đưa về nhà thì bác sĩ đã có mặt đợi sẵn. An Ninh giao An Nhiên cho người giúp việc đưa lên phòng chăm sóc. Còn cô thì ở lại cùng Mạnh Đình. Cánh tay hắn luôn nắm chặt lấy tay An Ninh không rời. Giờ đây, giữa bọn họ chẳng còn gì có thể ngăn cách. Bởi tình yêu đã là sợi dây liên kết họ lại.
“Mạnh Đình, có tôi ở đây, anh sẽ không đau nữa có phải không?” An Ninh nắm chặt tay hắn bằng cả đôi tay của mình, lắm lúc sẽ nói vài câu tốt đẹp để trấn an hắn.
Môi Mạnh Đình tái nhợt vì đau, tuy có khổ sở một chút nhưng cũng không phải là không nói được. Nhưng hắn thật sự muốn im lặng để cảm nhận từng lời nói quan tâm chân thành mà bản thân ao ước.
Vãn Mạnh Đình bần cùng đến như vậy, trong chính tình yêu của hắn. Nhưng nó xứng đáng!
Hắn có thể tự tin rằng, nếu có phải mất hai ngón tay như lời đề nghị của Tạ Nhan, để đổi lấy những giây phút hạnh phúc của hiện tại và sau này, hắn cũng tình nguyện.
Vãn Mạnh Đình ơi! Mày điên tình quá rồi!
“Tình trạng này chỉ là vết thương ngoài da. Viên đạn tuy nguy hiểm nhưng hoàn toàn có thể xử lí được. Nói chung là vẫn còn sống, lành lặn. Mọi người đừng lo lắng.” Bác sĩ vừa xử lí vết thương vừa nói, xen vào đó là mấy tiếng thở dốc của hắn vì đau đớn.
Xong việc, Mạnh Đình được đưa về giường ngủ. Trong lúc hắn ngủ An Nhiên đã tỉnh lại, đứa bé có đến tìm An Ninh. Thì lúc đấy, An Ninh đã ở lại phòng của Mạnh Đình hơn hai tiếng.
“Nhiên Nhiên ngoan, đừng quấy để ba Đình Đình ngủ nhé!” An Ninh vuốt tóc An Nhiên, khẽ nói.
Bé gái ngước lên nhìn mẹ, đôi mắt nó tròn xoe.
“Ngoan, lên đây mẹ thắt bính tóc cho nhé!”
“Đình Đình cũng muốn thắt bính tóc.” Giọng nói khàn đục của Vãn Mạnh Đình vang lên.
Hai cặp mắt đều dồn về phía hắn. Mạnh Đình đáp lời họ bằng nụ cười tươi rói, tuy nhiên vì đôi môi hơi tái nhợt khiến nụ cười có chút yếu ớt.
“Mạnh Đình, anh tỉnh rồi! Anh tỉnh rồi!” An Ninh mừng đến sắp khóc rồi.
“Anh tỉnh rồi. Ninh Ninh, Nhiên Nhiên ôm Đình Đình một cái được không?” Ánh mắt mong chờ hướng về hai mẹ con An Ninh.
Đúng là tham lam mà, ôm một lượt tận hai người.
Chiều ý, mái tóc An Ninh rũ lên ngực và cằm hắn. An Nhiên thấy vậy cũng bắt chước làm theo, do bên trên đã bị mẹ An Ninh ôm mất nên cô bé chỉ đành ôm lấy đôi chân đang băng bó. Mấy chốc, tiếng kêu đau của Mạnh Đình lan ra khắp phòng.
Đây là cái giá phải trả của sự tham lam.
“An Ninh, nói lại cho anh nghe một lần nữa có được không?”
“Nói gì chứ?” An Ninh ngượng ngùng, hoặc cũng có thể là có quá nhiều chuyện đã từng nói ra trong lúc hỗn loạn.
“Chuyện em sẽ cho anh cơ hội là thật chứ?” Mạnh Đình hỏi.
An Ninh chỉ gật đầu, thay lời khẳng định. Chính sự quay đầu đúng lúc, tấm lòng bao dung và tình yêu mà Mạnh Đình dành cho cô và An Nhiên đã khiến An Ninh có cái nhìn khác về hắn. Cô sẽ chẳng bao giờ thích hắn, nếu hắn cứ mãi là một tên hung tàn như trước kia. Nhưng giờ đây, ân oán cô đều đã trả đủ, An Ninh nghĩ mình nên xem xét lại.
“Còn Nhiên Nhiên?” Hắn hỏi tiếp.
An Ninh hít một hơi sâu, cô chậm rãi giải thích:
“Chẳng có chuyện tôi ngủ với Mạnh Đàm. Hôm bỏ đi thì tôi phát hiện mình mang thai. Cho nên… vì muốn trả thù anh nên tôi mới bỏ thuốc ngủ cho cậu ta. Ngày đó việc tôi nói về cái thai của Mạnh Đàm cũng là nói dối. Cuộc đời tôi… chưa từng lên giường với ai khác ngoài anh.”
“An Ninh, em đừng gạt anh nhé. Dù Nhiên Nhiên không phải con ruột của anh, anh vẫn sẽ yêu thương bé con.”
“Anh là cái thá gì mà phải gạt anh. Tôi không rảnh.” An Ninh khẽ mỉm cười, quay sang chỗ khác.
Từ đâu, một bàn tay ấm áp nắm lấy An Ninh. Mạnh Đình trìu mến nói:
“An Ninh, anh yêu em!”
“Mạnh Đình, em cũng yêu anh!”
“Nhiên Nhiên, yêu!”