“Mày muốn máu chứ gì? Muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu.” Vừa nói, con dao càng ghì chặt vào cổ, một đường chỉ đỏ hiện ra.
Bất chợt, tim Tạ Nhan lọt thỏm. Chưa kịp định hình được vấn đề thì từ cửa sổ có một tên trèo vào, đánh gục đàn em đang đứng gần đó. Tên đàn em còn lại chạy đến nghênh chiến. Lúc này không biết từ đâu, đàn em của Vãn Mạnh Đình đông như kiến chạy vào.
Giờ đây Tạ Nhan chỉ còn là một cái chấm nhỏ. Gã đã bị bao vây.
Trước khi đến đây, Vãn Mạnh Đình đã cho người chi viện đợi từ trước. Nếu trong vòng mười phút không thấy hắn bước ra, thì bọn họ phải xông vào. Vừa xông vào, bọn họ tìm kiếm các phòng thì phát hiện Hạ Nhiên bị nhốt trong phòng tắm, ngay trong phòng của Tạ Nhan. Bọn đàn em của Mạnh Đình cởi trói cho cô.
Đó cũng là lí do tại sao bọn đàn em của Tạ Nhan biến mất, đương nhiên không gì khác mà đã bị bắt giữ ở dưới nhà.
Ván cờ chưa dừng lại ở đó. Mặc dù đã thay đổi cục diện, nhưng đã có quá nhiều sự hỗn tạp ở đây. Nhất thời khó mà giải quyết được.
“Sếp, xử lí thế nào?” Một tên trong số đó hỏi.
“Mau cởi trói cho An Ninh và Nhiên Nhiên.” Mạnh Đình tuy rất đau nhưng vẫn cắn ra nói.
Đợi đến khi bọn họ cởi trói cho mẹ con An Ninh. Cô lập tức ôm con, chạy đến gần Mạnh Đình. Như thể ở nơi hắn, A Ninh mới cảm nhận được sự an toàn. Hơn hết, cô càng lo lắng cho sức khỏe của hắn.
“Mạnh Đình, Mạnh Đình anh có sao không?”
“Yên tâm, tôi vẫn còn khỏe lắm!” Mạnh Đình đáp lời, đưa tay lên vén mái tóc rũ rượi của An Ninh.
“Tụi mày tránh ra!” Chưa kịp vui vẻ bao lâu thì giọng tên Tạ Nhan vang lên. Từ trong áo, gã ta lấy ra được khẩu súng, chĩa thẳng về phía Mạnh Đình.
Cả đám đàn em đứng chắn ở phía trước. Tạ Nhan không do dự nổ một phát súng, tên đứng chắn chị bắn vào chân, khụy xuống. Phát súng này khiến cả bọn nháo nhào hết cả lên. Mạnh Đình không thể nào để bọn họ vì mình mà chết, hắn hét lên trong đám hỗn loạn:
“Né ra cho tôi. Nghe thấy không?”
Bọn đàn em né ra, Tạ Nhan bị dồn vào một góc. Nhưng gã lại chưa nhận ra, trong đám đông ấy vẫn có một người đang đứng trong góc đối diện, nhìn hắn đầy căm thù.
“Vãn Mạnh Đình, hôm nay tao đánh giá thấp mày. Nhưng mà bây giờ, tao mệt rồi, không muốn đấu nữa. Tao cho mày chết thì tao sẽ không cần đấu nữa.” Hắn vừa dứt lời, Hạ Nhiên cầm con dao bước thẳng về phía trước, đứng chắn trước mặt Mạnh Đình.
An Ninh thấy vậy hét lên:
“Hạ Nhiên, em bị làm sao vậy? Mau vào đây.”
Như thể chẳng nghe thấy lời nói từ những kẻ xung quanh. Hạ Nhiên vẫn một mực bước đến. Tóc tai rũ rượi, ánh mắt thù hận đến nổi cả tơ máu, tay còn cầm dao. Nhìn Hạ Nhiên chẳng khác gì một con quỷ dữ đang muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tạ Nhan thấy Hạ Nhiên, đôi tay dường như khẽ run. Gã có đôi chút chần chừ và bối rối.
“Hạ Nhiên, cô muốn chết sao? Mau đứng lại cho tôi.” Tạ Nhan lên tiếng.
Trái ngược với mệnh lệnh ấy, Hạ Nhiên lại chậm rãi cầm theo con dao đi về phía hắn. Giọng Hạ Nhiên trầm lắng, nghe rất nguy hiểm:
“Bắn đi. Tao muốn chết trong tay mày đấy. Mày bắn đi!”
Hạ Nhiên không còn là một con quỷ dữ nữa mà giống một kẻ đã điên loạn. Ngay cả những thứ mơ ước giản dị nhất là sự sống, cô cũng không cần.
“Cô dám thách tôi?” Tạ Nhan rất muốn lui lại để khoảng cách giữ bọn họ không gần đến vậy. Nhưng xui xẻo quá, gã đã bị dồn vào góc phòng. Giờ đây khi Hạ Nhiên bước đến, gã ta không thể né tránh. Mấy chốc, bọn họ đã đối diện nhau. Hạ Nhiên ngước nhìn hắn. Ba năm rồi sao?
Cô đã bị nhốt tại địa ngục trần gian đến phát điện, đến thành quỷ rồi. Bao nhiêu hoài bão cũng vì vậy mà chôn theo.
“Tạ Nhan, tao hận mày!”
“Xẹt!”
“Đùng!”
Hai âm thành cùng một lúc vang lên.
Vãn Mạnh Đình gục xuống. Cả đám nháo nhào lại xem tình trạng của hắn. Trong một góc, chỉ còn mỗi Hạ Nhiên cùng con dao trên tay đã ghim vào ngược của Tạ Nhan. Máu chảy vào tay cô hòa vào sự điên cuồng ấy, càng mạnh mẽ tuôn trào.
Hạ Nhiên chau mày, Tạ Nhan trợn to mắt đôi tay run rẩy rớt súng xuống đất. Miệng gã mấp máy như muốn nói nhưng lại bị máu miệng đang trào ra, ngăn chặn lại.
Trượt dài…
Dòng máu nóng trượt dài trên khóe miệng gã, rơi vào tay cầm dao của Hạ Nhiên. Tạ Nhan nhắm mắt.
Bên này, Mạnh Đình bị đạn bắn vào vai. Hắn quỵ xuống đất, đau đớn vô cùng.
“Mạnh Đình đừng, anh nói là mình không sao đi. Nói đi!” An Ninh sợ hãi khi thấy sắc mặt Mạnh Đình trắng đi như thể không còn giọt máu nào. Cô sợ hắn sẽ chết mất.
Mạnh Đình bị quá nhiều cơn đau dồn dập, hắn không còn hơi sức để nói dù chỉ một chữ. Nhưng An Ninh là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này. Cô luôn miệng lo lắng và sợ rằng hắn sẽ không còn cơ hội để gặp mặt mẹ con họ.
“Mạnh Đình anh phải sống, anh nghe thấy không? Anh phải sống để con đưa con gái của mình đi học. An Nhiên là con gái ruột của anh, nó là con của anh!” An Ninh tức tưởi gọi hắn.
“Mau, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”