Thèm Thương

Chương 79: Nắm tay nhau trên những đồi hoa tím (kết thúc)




“Nhiên Nhiên gọi Ninh Ninh xuống ăn sáng đi!” Mạnh Đình bận bịu trong chiếc tạp dề, luống cuống chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con.

Cả nhà ba người dọn về sống chung cũng đã hơn hai tháng. Đến hôm nay, tình trạng sức khỏe của hắn đã bình phục, nên chủ động thức sớm nấu ăn.

Mấy tháng nay tay chân không vận động nhiều, hắn cảm thấy mình sắp bị hóa đá rồi.

An Nhiên nghe vậy thì đứng bên dưới nhà, gọi vọng lên lầu:

“Nhiên Nhiên, Ninh Ninh ăn.”

“Mẹ đến đây, không cần gọi nữa.” An Ninh từ bên trên bước xuống, có lẽ vừa mới vệ sinh cá nhân xong.

“Ninh Ninh hư, thức trễ quá nha. Phạt em sáng nay rửa chén.”

An Ninh ngồi xuống nựng má An Nhiên, nghe hắn “chỉ trích” mình mà nực cười, đứng dậy chống hông mắng:

“Cái tên Đình Đình đáng chết, tôi dậy trễ là do ai hả?”

“Anh không biết, anh đi… đi lấy chén dọn đồ ăn cho hai mẹ con nhé!” Hắn giả ngơ, đánh sang chuyện khác. Nhưng có vẻ An Ninh không muốn bỏ qua.

Cô bế An Nhiên ngồi vào bàn ăn, đi đến từ phía sau đánh vào cánh mông căng tròn của hắn. Mạnh Đình giật mình, quay lại.

“Ninh Ninh, ăn sáng nhé! Hì hì chuyện này tính sau nha.”

“Tính cái gì mà tính? Ai rửa chén, nói lại xem?”

“Anh rửa, anh rửa.”

“Xem như biết điều. Dọn đồ ăn lên đi.”

“Có ngay, đồ ăn sẽ có ngay thôi.”

Cuộc sống của gia đình Mạnh Đình dần cân bằng hơn. Kể từ khi hắn suy sụp vì An Ninh, ba mẹ của hắn cũng không dám ngăn cản nữa. Hơn hết, họ hiểu hơn về tình yêu của hắn. Ba mẹ Mạnh Đình nhớ lại, bọn họ đã từng có một tình yêu đẹp, vậy thì tại sao lại ngăn cản con trai đến với hạnh phúc. Tuy rất khó chấp nhận nhưng họ đã từ từ tiếp nhận và thu hẹp khoảng cách với cô.

Gia đình An Ninh vẫn như vậy, bọn họ vẫn ăn chơi và dường như chưa muốn dừng lại. May mắn thay, đã có Mạnh Đình, anh ta dùng thế lực của mình khiến bọn người cờ bạc, cho vay nặng lãi không dám cho ba mẹ An Ninh đến chơi nữa. Hơn thế, hàng tháng cung cấp tiền cho họ tiêu xài thoải mái. Cuộc sống của An Ninh xem như ổn định.

Còn về Mạnh Đàm, với tính cách hèn kém và có phần nông nổi vốn không xứng đáng với vị trí lãnh đạo. Ba mẹ hắn đã đem cậu ta về nước ngoài, rèn giũa thêm.

Đến cuối cùng, khi tất cả sóng gió qua đi người ta vẫn thấy được những áng mây trắng bồng bềnh, đẹp mắt, bên trong dáng vẻ mĩ miều ấy chính là niềm hi vọng về cuộc sống mới và khát khao hạnh phúc, yêu thương.

“Ninh Ninh, chúng ta đi đến một nơi đi.” Mạnh Đình ôm An Ninh từ phía sau.

Cơn gió từ sân thượng thổi bay mái tóc thơm của An Ninh, dần đáp vào gương mặt yêu chiều của hắn. Mạnh Đình nhắm mắt, hít thở thật sâu, cảm nhận mái tóc, hương vị mà cả đời này hắn sẽ luôn trân quý.

“Mà đi đâu đấy?”

“Bí mật!”

“Em tin tưởng anh, thì đi đâu cũng không quan trọng.” An Ninh xoay người lại, đáp lại cái ôm của hắn.

Khởi nguồn của tình yêu thương giao nhau, nơi thốt ra những lời nói khiến đối phương buồn lòng, hạnh phúc chiếm giữ nhau. Mạnh Đình cuồng nhiệt như sóng ghềnh, thác đổ. An Ninh dịu dàng như gió thoảng, đưa hoa. Tuyệt diệu trong cả những gì tinh túy nhất, tình nhất, đẹp nhất và điên cuồng nhất không phải là những lần thác loạn ham muốn, mà chính là sự hòa nhịp của yêu thương, khi tâm hồn thèm khát được đến bên nhau.

Ta thèm thuồng được yêu thương, ta khát cầu những cái ôm thuộc về bình yên.

“Em nhớ nơi này không?”

“Nơi ví tiền của anh bị mất.” An Ninh khẽ cười, đẹp như nắng mùa thu - dịu dàng, thoải mái.

Trán Mạnh Đình áp trán An Ninh khiến chóp mũi họ cọ vào nhau, hắn khẽ đung đưa đầu. Giọng đầy yêu thương, hắn nói:

“Anh không mất ví tiền, anh mất trái tim.”

Giờ phút gặp được An Ninh, như thể trời định hắn sẽ bị tên “siêu trộm” này lấy cắp đi trái tim vốn đã nguội lạnh với tất cả. Để lần nữa, ngoài tình yêu gia đình hắn lại tha thiết, thèm thuồng được một người phụ nữ yêu lấy mình.

Hãy tìm về bên nhau như những chiếc lá vàng rơi, chạm đất rồi không bay đi nữa. Hãy cùng nhau chất chồng trong cơn man dại, cảm nhận sự điên loạn của những trái tim mãnh liệt yêu thương. Hãy là con sóng cuộn trào trong áng văn của thi sĩ, muôn đời lưu giữ, đẹp lắm mà cũng thơ lắm!

Đôi chân Mạnh Đình không vì ai mà hạ xuống, nhưng lại vì An Ninh mà phá lệ. Mạnh Đình nắm lấy tay cô, mắt họ chạm nhau. Rất tình!

“An Ninh, anh trả lại em cái chạm gối ngày ấy, nhưng ở đây, anh có yêu thương. Em có đồng ý bước vào vùng đất hạnh phúc cùng anh không? An Ninh, làm vợ anh nhé!”

Ngày đó là hắn chà đạp lên tôn nghiêm của An Ninh, ngày hôm nay của nhiều năm về sau hắn đáp lại bằng chân tình. Đôi mắt An Ninh chợt đỏ, cánh tay được nắm khẽ run lên vì xúc động. Mạnh Đình có thể cảm nhận được, đôi tay ấy dần ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Mạnh Đình nhìn thấy hết, cảm nhận được hết!

“Không! Em không làm vợ anh. Mà anh phải là chồng em.”

Giọng An Ninh vừa nói vừa nghẹn, khi câu nói hoàn thành là lúc nụ cười hạnh phúc xuất hiện, nước mắt An Ninh cũng đã rơi. Mạnh Đình lấy trong áo ra một cặp nhẫn, đem vào cho An Ninh. Cô cũng đáp lại hắn.

Bó hoa cúc nút áo không còn vô chủ, cũng chẳng cần đau lòng khi bị bỏ rơi. Giờ đây chính nó sẽ được nâng niu trong vòng tay của cô gái hạnh phúc nhất thế gian, đặc biệt cô ấy rất thích bó hoa ấy. Bó hoa mà chàng trai năm nào ghi nhớ mãi đến hôm nay.

Đám cưới trong mơ của An Ninh và Mạnh Đình chẳng phải là một đám cưới thế kỉ với các bàn tiệc đắt tiền, hay lễ đường sang trọng. Đám cưới diễn ra với chỉ hai người họ và cô con gái nhỏ. Mạnh Đỉnh vác An Nhiên trên cổ, nắm tay An Ninh chạy quanh ngọn đồi trồng đầy hoa tím. Hạnh phúc của họ chính là như thế!



Quán bar với tiếng nhạc xập xình, Hạ Nhiên ngồi trên quầy nhấp vài ngụm rượu. Cô thấy rồi… vẫn là ánh mắt ấy nhưng không mang theo dục vọng, chỉ cảm thấy nuối tiếc.

Hạ Nhiên quay đi, tiếp tục uống rượu.