Thèm Thương

Chương 76: Muốn hắn phế sao?




Nhưng hiện tại, dường như Vãn Mạnh Đình sẽ dễ dàng hơn để có thể lựa chọn An Ninh. Vì hắn chưa bao giờ biết được sự thật về đứa con của mình. Dù vậy, Nhiên Nhiên là đứa trẻ mà hắn đã yêu thương, đã cùng chơi đùa. Vả lại, nó không có tội. Mạnh Đình rất khó khăn trong việc lựa chọn. Đang miên man suy nghĩ thì đối diện, An Ninh nói:

“Mạnh Đình, nếu anh từ bỏ An Nhiên tôi thề, tôi sẽ hận anh cho đến chết. Ngay cả khi tôi có cơ hội được sống, tôi và anh cũng không thể ở bên nhau.”

An Ninh dùng tất cả những gì có thể nói để ép buộc Mạnh Đình không được từ bỏ con gái. Bởi vì An Ninh sợ, trong một thoáng suy nghĩ clo không tin tưởng Mạnh Đình sẽ yêu thương An Nhiên. Nhưng đứa bé ấy chính là hi vọng sống trong ba năm nay của cô. An Ninh tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nó.

Hắn chau mày, gương mặt biểu lộ cả bối rối và lo lắng. Hắn vẫn chưa thể nói ra được lời nào.

“Nhìn bọn mày diễn cảnh tình thương mến thương tao rất cảm động.”

Đúng là bọn thất bại, yêu vào đúng là ngu ngục. Tạ Nhan không ngừng rủa thầm trong bụng.

“Đưa hàng đến đây.” Tạ Nhan lại tiếp tục ra lại cho hai tên đàn em đứa phía sau.

Một cây dao sắc bén được đặt vào tay hắn. Nhận thấy có sự xuất hiện của vật dụng sắc nhọn, Mạnh Đình và An Ninh lại càng lo lắng hơn. Cổ họng cả hai trượt xuống một ít nước bọt nhưng vẫn chưa thể giảm bớt được sự căng thẳng. Mạnh Đình không kìm nén được, hắn gấp gáp nói:

“Mày muốn gì? Tao sẽ cho, mau thả hai người họ ra.”

“Muốn gì hả? Tự nhiên quên rồi! Muốn gì nhỉ?” Vừa nói, gã vừa lật lật cây dao trên tay, như thể đang kiểm tra độ sắc bén chết người của nó. Hơn hết, gã đang muốn trêu ngươi những kẻ có mặt tại đây.

Bất chợt, Tạ Nhan ném dao xuống chân Mạnh Đình. Tất cả nhìn theo hướng dao rơi, lại quan sát Tạ Nhan, xem ý muốn của gã là gì. Không để bọn họ đợi lâu, gã nói:

“Tao thấy bọn mày yêu nhau thấm thía quá nên cũng thương. Tao nghe nói mấy đứa yêu nhau còn mạng là còn yêu. Nếu mày mất đi hai ba ngón tay, chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Tạ Nhan cứ trêu ngươi, cười cười đầy thách thức. Giày vò bọn họ, từ tâm lí đến thể xác đó mới là đỉnh cao của đau khổ.

“Mày muốn sao?” Mạnh Đình từ từ lấy lại bình tĩnh. Chỉ cần là hắn, hắn sẽ chịu hết tất cả. Một lúc nữa thôi, cầm chừng một lúc nữa sẽ tốt thôi.

Không còn giọng điệu trêu ngươi nữa, nét mặt Tạ Nhan bỗng đanh lại, hai mắt mở to hung hăng nói:

“Nếu mày chặt đứt một ngón tay, tao sẽ thả một người. Ở đây có hai người, chặt ngón cái và ngón trỏ của tay phải là đủ rồi.”

Chặt hai ngón cái và ngón trỏ của tay phải? Chẳng khác nào muốn Mạnh Đình bị phế sao?

“Mạnh Đình!” An Ninh khẽ gọi. Trái tim thắt lại, nhói lên. An Ninh đau! Cô đau vì hắn. Mới sáng nay, bọn họ đã hôn nhau. An Ninh vẫn còn nhớ cái cảm giác mềm mại và bồi hồi đó. Cô muốn thử lại lần nữa.

Hắn nhìn về phía cô, và cả đứa bé đang mê man. Mắt hắn không rời khỏi An Ninh, hình ảnh ngồi xuống nhặt con dao trượt dài trên đôi gò má dần ướt. Bỗng hình ảnh đó biến mất khi An Ninh lắc đầu, cô nghẹn ngào nói:

“Mạnh Đình, đừng mà. Anh nhớ không? Tôi từng chơi anh một vố đau thế nào, anh nhớ không? Anh có thể thừa cô hội này trả thù tôi mà. Đừng làm như vậy.”

“Ngốc thật, tôi mà thù em thì còn cứu con em làm gì? Đừng lo, chỉ là ngón tay, rồi nó sẽ mọc lại thôi.” Hắn trấn an An Ninh, pha chút vui vẻ để cô không quá lo lắng. Hơn hết, hắn thật sự vui khi An Ninh quan tâm đến sự sống chết của mình.

“Bản lĩnh, còn sức để nói nhảm nữa.” Tạ Nhan khinh khỉnh nói.

Mạnh Đình không quan tâm, tiếp tục trấn an cô:

“An Ninh! Tôi sẽ rất vui nếu em nói gì đó để trấn an tôi.”

Hắn khẽ cười đầy nuông chiều nhìn cô, An Ninh đáp lại hắn tương tự. Nhưng tại sao lại thấy bên trong hai nụ cười tuyệt đẹp đó lại chính là đau thương? Có lẽ nụ cười trong hoàn cảnh éo le này đã quá sức đối với bọn họ. Nhưng không sao, sức mạnh của tình yêu sẽ đưa họ về đúng với những tinh túy của cuộc sống, với những nụ cười xuất phát từ yêu thương. An Ninh trìu mến nói:

“Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng cho anh một cơ hội.”

Cuối cùng, cuối cùng cơ hội đó cũng đã đến với Mạnh Đình.

Có được câu nói này của An Ninh, cho dù hắn có phế cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận.

“An Ninh, chỉ cần em không chê thằng tàn phế như tôi là được.”

Dứt lời, hắn đưa tay lên cao, chặt mạnh xuống. Máu chảy rất nhiều, ướt đẫm.

Tạ Nhan đứng phất người dậy, bất ngờ hét to:

“Hạ Nhiên? Bọn đàn em đâu mà để con nhỏ này chạy vào đây hả?”

Thì ra Hạ Nhiên từ bên ngoài xông vào đẩy mạnh Vãn Mạnh Đình về phía trước. Con dao không chặt vào ngón tay nhưng do hắn đã quỵ xuống khiến con dao lệch hướng, chém vào chân. Máu chảy ra rất nhiều!

Thừa cơ hội, Hạ Nhiên chạy đến cầm lấy con dao vừa mới làm Mạnh Đình bị thương. Cô không giơ về phía trước, mà kề vào cổ mình.

“Mày muốn máu chứ gì? Muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu.” Vừa nói, con dao càng ghì chặt vào cổ, một đường chỉ đỏ hiện ra.