“Sếp…” Một tên chần chừ, lên tiếng gọi hắn. Những tưởng sẽ thức tỉnh Mạnh Đình, vì để hắn một mình ở đây rất nguy hiểm. Nhưng không, Mạnh Đình vẫn quyết đặt an nguy của mẹ con An Ninh là trên hết.
“Ra ngoài.” Hắn hét.
Chỉ cần ngay lúc này làm theo lời của Tạ Nhan, Mạnh Đình biết gã chỉ muốn hạ bệ hoặc kiếm chút lợi ích từ hắn. Chỉ cần nghe theo hắn, mọi thứ rồi sẽ từ từ ứng phó.
Đám thuộc hạ không còn cách nào đành lui ra bên ngoài cửa. Vừa bước ra đã bị đàn em của Tạ Nhan bao vây, kề dao gần cổ để uy hiếp. Thì ra bọn người giữ chân kia cũng đã không thể chống đỡ nổi. Giờ đây, cục diện tốt đẹp đã rơi vào tay Tạ Nhan. Nếu không nói quá, thì gã chính là kẻ có quyền sinh sát tại nơi này. Chỉ cần gã muốn ai chết, kẻ đó nhất định phải chết.
“Vãn Mạnh Đình, mày luôn thua tao một nước cờ. Ai đó đánh giá cao mày, tao không biết. Nhưng đối với tao, mày ngu bỏ mẹ.” Gã khiêu khích Mạnh Đình.
Đối với Tạ Nhan, kẻ thù duy nhất đời mình chính là Mạnh Đình. Gã luôn muốn chứng minh cho gia đình và cả thế giới này biết, gã xứng đáng được coi trọng. Vãn Mạnh Đình là cái thá gì? Chẳng qua cũng chỉ là chong chóng trong tay hắn, thích thì xoay thôi.
Và thực tế đã chứng minh, Mạnh Đình có lẽ không thể chu toàn và đầy thủ đoạn như gã. Nhưng người ta vẫn sẽ chỉ công nhận Mạnh Đình, bởi vì họ coi thường sự bỉ ổi, hèn hạ này của gã.
“Tao chưa bao giờ rảnh rỗi để hơn thua với mày.” Vãn Mạnh Đình chưa từng thích Tạ Nhan, cũng chẳng muốn cạnh tranh với tên này làm gì. Hắn bỏ qua lời cười cợt, chửi bới của gã, mà nói.
Tạ Nhan cười, nhưng người ta thấy trong nụ cười của gã có gì đó rất ai oán và đau khổ. Gã gào lên:
“Mày không có nhưng bọn người ngoài kia thì có!”
“Mày đi kiếm bọn họ mà chất vấn, thả mẹ con An Ninh ra.” Mạnh Đình hét lên. Hắn giống một kẻ đang bị đổ oan trong sự ganh ghét của Tạ Nhan. Không thể chịu đựng và chấp nhận như vậy!
“Thả ra sao? Để tao cho bọn nó tỉnh lại, xem có muốn cho mày cứu không đã.” Dứt lời, gã phác tay ra hiệu. Hai tên đàn em lấy cái xô nước nhỏ, hất vào mặt An Ninh và An Nhiên.
“Mày…” Mạnh Đình thấy họ bị đối xử tàn bạo như vậy, nên không kìm lòng được, la lên.
“Từ từ, chỉ mới bắt đầu mà mày nóng nảy thế.”
Bị hất nước lạnh vào người, An Ninh họ từ từ mở mắt, hàng mi dần nâng lên. Mạnh Đình đứng đối diện nhìn cô rồi vội trấn an:
“An Ninh, Nhiên Nhiên là tôi đây. Đừng lo, tôi sẽ cứu hai người.”
Giọng ai? Quen thật!
Đầu óc An Ninh choáng váng kinh khủng. Lúc ra lấy đồ, cô bị bọn người kia chụp thuốc mê, đến bây giờ mới tỉnh dậy nên đầu khá nhức. Cô gắng gượng mở mắt, nhìn quanh một lúc.
“An Ninh, An Ninh!” Hắn sốt ruột gọi.
Cho đến khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra An Ninh mới giật mình. Nhìn sang bên cạnh, bé An Nhiên vẫn chưa tỉnh. Có lẽ còn quá nhỏ, nhưng lượng thuốc mê quá lớn khiến bé chưa thể tỉnh lại vào lúc này.
An Ninh hoảng sợ, gọi con:
“Nhiên Nhiên con sao vậy? Nhiên Nhiên đừng làm mẹ sợ.”
“Nó chưa chết, yên tâm. Tao còn rất nhân đạo với trẻ con. Nhưng nếu bọn mày không biết điều, thì tấm lòng nhân đạo đó sẽ khó mà giữ được.” Trước hết, Tạ Nhan đã buông lời đe dọa. Không thể ngờ, ngay cả trẻ con mà gã cũng chẳng tha.
Mắt An Ninh chợt đỏ, liếc nhìn gã đầy hận thù. Nếu có thể cô còn muốn giết tên cặn bã này.
“Mày muốn gì? Muốn gì hả?” Cô hét.
Tạ Nhan chỉ khẽ cười, chậm rãi đi đến bên chiếc ghế của mình. Tất cả những người có mặt tại đó đều dõi theo bước chân của gã. Yên vị, gã nói:
“Vãn Mạnh Đình, tao biết, cô ta là người quan trọng nhất của mày. Tao cũng biết, con nhóc kia là người quan trọng nhất của cô ta. Hừ… ha ha.” Chưa dứt câu, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều sắp nói tiếp theo, gã lại không thôi hưng phấn mà bật cười. Được vài giây, khi đã khống chế lại cảm xúc, Tạ Nhan tiếp tục:
“Cho nên, tao muốn mày lựa chọn, một là cô ta, hai là đứa nhỏ. Nghĩ đến việc mày sắp phải đau khổ, mẹ nó tao vui đé o chịu được.”
Nói xong, không quan tâm lắm đến nét mặt đã dần mất đi sinh khí của Mạnh Đình, Tạ Nhan chỉ tập trung vui cười cho sự đắc ý của bản thân.
Đúng là quá nham hiểm, quá tàn ác. Sau khi nghe xong lời đề nghị của gã, đây chính là suy nghĩ bật ra từ trong đầu An Ninh.
Nếu chọn An Ninh, An Nhiên sẽ không thể sống nổi khi mất con. Lúc đó, thử hỏi An Ninh có chấp nhận sự cứu rỗi đó hay không? Hay cô sẽ chán ghét và thậm chí là buông bỏ cuộc sống. Vì trong sự việc này, cô vốn chỉ là người bị liên lụy bởi hắn.
Nhưng nếu vì An Ninh mà chọn An Nhiên vậy thì phần đời còn lại Vãn Mạnh Đình sẽ sống trong đau khổ. Thậm chí là tuyệt vọng đến muốn chết đi, như trước kia.
Và một sự thật chưa tiết lộ, An Nhiên là con gái của Mạnh Đình. Nếu một trong cả hai không thể sống, Vãn Mạnh Đình tuyệt đối sẽ dằn vặt.
Tóm lại, Vãn Mạnh Đình không thể lựa chọn.