Thèm Thương

Chương 70: Tin tưởng




“Nhiên Nhiên, tôi muốn gửi con ở nhà anh vài hôm.”

Lúc đầu An Ninh rất lo sợ Mạnh Đình sẽ vì tư thù, nghĩ đến bé này là của cô và Mạnh Đàm nhất định sẽ hại nó. Nhưng từ khi An Ninh thấy hắn lo lắng chở An Nhiên đi bệnh viện, lại vì bọn họ mà nấu ăn, ngủ ngoài hàng ghế chờ chỉ để xem bọn họ có cần gì. Từ đó, An Ninh đã có một cái nhìn khác về sự thay đổi của hắn.

Khi đã dồn vào tình thế này, cô chỉ có thể dựa dẫm vào người duy nhất là hắn. An Ninh luôn có một niềm tin về người đàn ông này. Bởi cô đã từng chứng kiến hắn vì mình mà đối đầu với cả thế giới, đối đầu với ba mẹ của mình. Bây giờ cô mang con gái đến bên cạnh hắn, xem như là xoa dịu. Vả lại, Tạ Nhan và Trần Lập đã có thể bắt Hạ Nhiên uy hiếp cô, thì sớm muộn An Nhiên cũng sẽ nằm trong tầm ngắm của chúng. Lần quyết định này, xem như An Ninh đã bước chân vào cùng một con thuyền với Vãn Mạnh Đình.

Còn về Mạnh Đình, sau khi nghe An Ninh định để con gái ở đây vài hôm, hắn càng chắc chắn hơn về việc gì đó đang xảy ra với An Ninh. Đến cuối cùng, không đợi được nữa chính hắn lại là người chủ động hỏi trước.

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho An Nhiên. Nhưng còn em?”

Cô hơi cúi đầu, như thể đang che giấu cảm xúc, đáp:

“Tôi sẽ về khách sạn giải quyết việc làm.”

Bất giác từ phía sau, Mạnh Đình xoay người An Ninh lại, nâng cằm lên khiến cô phải nhìn thẳng vào hắn.

“An Ninh, nói tôi nghe. Chuyện gì đã xảy ra với em? Tôi hứa, bất kể là chuyện gì, nếu em muốn cứ nói, tôi không ngại khó.”

Nói về sự bao bọc, hắn tự tin trên đời này không có ai vượt qua được Vãn Mạnh Đình, là hắn. Mạnh Đình luôn muốn dành điều tốt nhất cho cô và cả An Nhiên. Nên những việc cô cần, đối với hắn chỉ là một yêu cầu. Hắn buộc phải làm nhưng sẽ làm trong tâm thế đầy vui vẻ.

An Ninh nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sự kiên định của hắn. Cô biết, Mạnh Đình chưa bao giờ nói suông. Cũng nhờ vậy, cô mới dám nói ra những lời mà mình đang khó nói.

“Tôi có chuyện muốn nhờ anh. Hiện tại, Hạ Nhiên đang bị Tạ Nhan bắt giữ, anh ta lấy Hạ Nhiên uy hiếp tôi.” Cô kể.

“Tạ Nhan sao? Hắn ta muốn gì?” Mạnh Đình nghe đến cái tên này thì hơi ngán. Tên ăn rồi đi phá hoại đấy Mạnh Đình rất muốn diệt trừ chỉ tiếc chưa có cơ hội.

“Phải, Tạ Nhan còn có Trần Lập. Bọn họ mang Hạ Nhiên ra uy hiếp, buộc tôi phải đi gặp anh, muốn anh rút khỏi buổi đấu giá vào tối mai.”

“Em muốn tôi phối hợp thế nào?” Hắn hỏi.

“Tôi muốn anh làm theo lời bọn họ để cứu Hạ Nhiên, anh làm được không? Tôi biết, nó sẽ gây tổn thất cho công ty còn non trẻ đấy.” An Ninh áy náy nói. Bởi vì việc đó hệ trọng, chắc rằng Mạnh Đình cũng rất cần nên mới không tiếc thời gian, công sức và tiền bạc để đi đấu giá mua lại.

Nhưng biết làm sao được, bên kia là một mạng người. An Ninh chưa bao giờ muốn cô em gái, cô bạn duy nhất của mình bị đối đãi tệ bạc, chịu đau khổ như vậy.

Dẫu biết lời nói ra, quá đáng lắm! Nhưng An Ninh vẫn phải nói, vẫn phải để Vãn Mạnh Đình thiệt thòi. Vì vậy, cô đã để An Nhiên đến đây, tự mình chủ động với mọi chuyện vừa diễn ra.

Xem như lần này, tôi nợ anh!

An Ninh cố nuốt nước bọt vào trong, tiếp tục:

“Tôi xin anh! Bên kia là mạng người, tôi không có lựa chọn. Nếu có thể, tôi xin được nợ anh một ân tình. Anh muốn tôi làm gì để trả ơn, tôi sẽ làm.”

Dự án lần này vẫn có dự phòng tuy nhiên mất đi khu đất ấy là một mất mát không nhỏ. Nhưng vì An Ninh, cho dù không có bất cứ điều kiện gì Mạnh Đình cũng sẽ chấp nhận rút lui. Điều mà trước nay Mạnh Đình không bao giờ làm.

“An Ninh, vì em tôi có thể bỏ hết cả gia tài, huống chi là một dự án. Nếu được, tôi còn muốn cho em cả cái mạng này.” Hắn dõng dạc tuyên bố.

Tôi không tin lầm anh, dẫu chỉ duy nhất lần này. An Ninh đưa tay vào nước, tìm kiếm cánh tay của Mạnh Đình. Nó to quá, đủ để bao bọc của tay cô và An Nhiên. An Ninh nắm lấy, khẽ nói:

“Cảm ơn anh! Nhưng Mạnh Đình, tôi không muốn thiếu nợ. Anh cứ nói, điều kiện gì tôi cũng sẽ làm.”

Đời An Ninh nợ nần, trả nợ, rồi lại nợ đã quá đủ rồi. Cô sẽ không để bản thân mình mất nợ thêm lần nào nữa.

“Em muốn trả nợ cho tôi sao? Dự án này nhiều tiền lắm, em trả được không đấy?” Nói rồi hắn phì cười, nắm chặt tay An Ninh. Cô cũng vì vậy mà cười theo.

“An Ninh, có biết nụ cười của em đẹp lắm không! Hãy giống bây giờ, đừng như trước kia đối với tôi bằng một nụ cười gượng gạo.” Hắn choàng ôm lấy An Ninh. Cả hai chiếc cằm đặt lên vai đối phương, Mạnh Đình lại nói:

“Em có thể nào… đừng làm việc ở đấy nữa, đừng ra nước ngoài nữa không? Ở đây làm việc, nuôi dạy Nhiên Nhiên và cho tôi… một cơ hội được theo đuổi em.”