Thèm Thương

Chương 71: Chỉ còn là hoang tàn




“Em có thể nào… đừng làm việc ở đấy nữa, đừng ra nước ngoài nữa không? Ở đây làm việc, nuôi dạy Nhiên Nhiên và cho tôi… một cơ hội được theo đuổi em.”

Đây không phải ra lệnh, là hắn muốn cầu xin An Ninh. Hãy để hắn một lần được nói ra, và được An Ninh thật tâm chấp nhận. Hắn sẽ không áp đặt.

Trên đôi vai rộng lớn Mạnh Đình cả nhận được da thịt cọ xát, đó là cái gật đầu của An Ninh.

“Tôi đồng ý! Cảm ơn anh! Nhưng trước mắt tôi phải về công ty, xử lí việc còn sót lại và đón Hạ Nhiên quay trở về.” Đó là điều vướng bận của An Ninh lúc này.

Mạnh Đình cảm thấy lo, hắn biết mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng dễ dàng như vậy.

“Nhưng nguy hiểm, có gì hãy gọi cho tôi.”

“Tôi biết, anh đừng quá lo cho tôi. Tôi nhờ anh chăm sóc và bảo vệ Nhiên Nhiên, tuyệt đối đừng để nó chạy ra ngoài cho đến khi tôi đến đón nó.” Cô nói.

“Được, tôi sẽ làm theo lời em.”



Xong việc, An Ninh quay về khách sạn, sau đó giả vờ vào phòng ôm một cái gì đó, có cả đồ đạc của An Nhiên đi. Ai đó hỏi cô lại bảo đem An Nhiên đi gửi về quê, vì sợ An Nhiên ở đây một mình lại té như vừa rồi.

Khi đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy, An Ninh đến gặp Trần Lập. Cô đanh thép nói:

“Tôi đã năn nỉ anh ta và anh ta đồng ý. Đúng như giao kèo, bao giờ tôi nhận người?”

“Dễ dàng vậy sao?” Trần Lập nghi ngờ. Tuy đã được nghe Tạ Nhan kể lại chuyện năm xưa giữa hai người bọn họ, nhưng tên này lại không ngờ Mạnh Đình có thể mê mệt An Ninh đến vậy.

“Nghi ngờ? Vậy thì đợi đến tối, sau khi mọi chuyện đã xong, mau kêu tên bệnh hoạn Tạ Nhan đó giao Hạ Nhiên ra.”

“Được, không cần lo lắng. Chỉ cần mọi chuyện theo ý muốn, tôi nhất định sẽ kêu cậu ta thả người.” Trần Lập ngồi lên ghế, bắt chéo chân đáp, trông có hơi lười biếng. Có lẽ hắn đã không còn quá rảnh rỗi để tiếp chuyện với An Ninh.

Cho dù vậy, An Ninh cũng không còn gì để nói cũng chẳng mấy ưa thích với cái tên này. Chỉ cần ở lại một lúc, cô khó chịu muốn chết mất.

Chỉ tội cho Hạ Nhiên, không biết bây giờ cô đang ở đâu làm gì, có được ăn uống đầy đủ hay không.

“Hạ Nhiên, tôi biết cô cũng đã ba năm rồi đấy. Tôi muốn thử một lần nhìn cô cùng Mạnh Đàm nắm tay, sao mà khó quá. Thôi thì sắp trả về cho An Ninh, hay để tôi giúp cô một lần.”

Hạ Nhiên lõa thể bị Tạ Nhan trói ở trên giường, trên người còn lẫn cả vết tím xanh chồng chất. Hạ Nhiên yếu ớt đưa mắt lên liếc nhìn hắn, tức giận mắng:

“Cuộc đời tôi khốn nạn nhất là biết anh.”

“Cuộc đời tôi may mắn khi biết cô, đặc biệt là… đặc biệt là tôi biết được quá nhiều điều từ cô.” Tạ Nhan phá lên cười. Vẫn là sự điên cuồng ấy. Hắn điên đến mức đối xử mạnh bạo với Hạ Nhiên không thương tiếc.

Nếu năm xưa An Ninh bị Vãn Mạnh Đình chơi đùa đau khổ bao nhiêu, thì giờ đây Hạ Nhiên bị Tạ Nhan chơi đùa còn đau đớn hơn gấp mấy lần.

Ngày hôm đó, ngày cô bị Mạnh Đàm lợi dụng để cứu An Ninh, cô đã đến quán bar. Và như định mệnh sắp đặt, Hạ Nhiên gặp phải Tạ Nhan.

Trong lúc đau buồn không tỉnh táo, Hạ Nhiên đã trúng vào cái bẫy của hắn. Trong cơn say, cô gào thét tên của Mạnh Đàm, gọi tên hắn trong lúc cả hai đang ân ái.

Cũng vì vậy hắn biết Hạ Nhiên có ý với Mạnh Đàm. Lúc đầu chỉ là thấy Hạ Nhiên phù hợp để phục vụ mình, nên hắn lại giở thói cũ, cái thói bệnh hoạn là chụp ảnh đang ân ái.

Tạ Nhan dọa sẽ đem ảnh đó gửi cho Mạnh Đàm, sẽ để Mạnh Đàm ghê tởm cô. Cũng từ đó, Hạ Nhiên như đi lại vết xe đổ của An Ninh, chấp nhận trở thành người mà cô chưa bao giờ có thể chấp nhận được. Nhớ lại chuyện xưa, mũi Hạ Nhiên cay xè.

Tạ Nhan đến, kéo tóc Hạ Nhiên khiến cô quay lại với thực tại. Hắn nhìn vẻ mặt đau khổ của cô mà nói:

“Tôi rất thương tiếc cho cô. Chỉ là… còn quá ngu, nghĩ sao lại dám hãm hại, ăn cắp hồ sơ để uy hiếp tôi. Cô nên liệu sức của mình, việc tôi mang cô để làm một món hàng trao đổi, đó là trừng phạt.”

“Khốn nạn!” Hạ Nhiên yếu ớt đáp trả.

“Chê tôi vô tình sao? Yên tâm, rồi cô cũng sẽ được quay về đây mà thôi. Đừng vội, cứ ở bên cạnh An Ninh vui vẻ mấy ngày. Khi nào tôi thấy thiếu thốn người để làm tình, tôi sẽ mang cô về.”

Hắn chỉ đang thả tép bắt tôm mà thôi. Để Tạ Nhan chấp nhận buông bỏ vật mình đang có cho kẻ khác sao? Đừng có mơ. Hắn thà rằng không dùng đến cũng quyết chí hủy hoại cho bằng được.

“Tạ Nhan, giết tao. Giết tao đi thằng chó!”

Tức nước cũng vỡ bờ. Hạ Nhiên đã không còn đủ bình tĩnh để có thể nói chuyện bình tĩnh với hắn. Giới hạn của cô, cũng đến rồi. Ba năm chứ chẳng ít gì. Cô gái trẻ với biết bao hoài bão, giờ còn lại gì?

Chỉ là hoang tàn.