Thèm Thương

Chương 69: Nhiên nhiên nó là...




“Đến nhà chú rồi này. Nhiên Nhiên có thích không?” Mạnh Đình mở cửa xe cho hai mẹ con bước xuống.

Căn nhà nay đã không còn sự khô khan với lối kiến trúc sang trọng nhưng thiếu tình người. Khắp căn nhà đúng hơn là biệt thự đã được thay một lớp áo mới. Hoa cúc nút áo được trồng khắp nơi trong sân vườn, đi đến đâu lại nối đuôi đến đấy. Tuy loài hoa có nhiều màu nhưng tuyệt nhiên chỉ thấy duy nhất một màu hồng pha chút tím, loại màu nguyên bản nhất.

An Ninh còn nhớ, bó hoa cưới năm đó của mình cũng được kết từ loại hoa này. Kí ức tràn về, An Ninh có chút đau.

Cô thích loài hoa đấy nhưng năm xưa đã bỏ lỡ. Đơn giản, thời điểm đó chỉ là không muốn cầm lên.

Miên man với những dòng suy nghĩ, thì hai người kia đã thân thiết từ bao giờ. An Nhiên kéo kéo ống quần hắn, hai tay dang rộng, cả người nghiêng nghiêng như đang bay. Trông đứa bé lém lỉnh, chẳng giống những đứa bé gái tí nào.

“Nhiên Nhiên muốn bay sao?”

“Nhiên Nhiên muốn.” Cô bé đáp, ánh mắt lại tròn xoe.

Hai chú cháu đang định bày nhau chơi trò mới thì An Ninh đóng vai ác quỷ xuất hiện, cất giọng:

“Nhiên Nhiên hư. Mới bị bệnh, không chơi được trò đó. Nhiên Nhiên đi bộ nhé, dưới đất có nhiều hoa.”

Nói xong cô quay sang liếc hắn một cái. Mạnh Đình rón rén nép vào người An Nhiên, nhỏ giọng nói:

“Bé Nhiên Nhiên ngoan, chúng ta đi chơi nhé, không bay nữa.”

Hai người đi trước nắm tay nhau, An Ninh đi phía sau, cả ba người đi dạo chung quanh nhà. An Nhiên rất thích nơi này, cứ líu lo mãi thôi.

Ở nước ngoài, bé con rất ít khi được đi công viên chơi, do An Ninh bận việc. Mọi ngày đều ở nhà trẻ, tối đến ở cùng mẹ.

Đến đây, nhìn khung cảnh mát mẻ, đẹp đẽ thế kia, An Nhiên thích thú mà ngắm nhìn không chịu vào nhà.

“Vào nhà ăn bánh nhé!” Mạnh Đình trìu mến nói.

Bé con ghì chân lại, mặt nhăn tỏ ý không muốn vào. Phải đợi đến An Ninh ra tay, bé mới ngoan ngoãn đi vào.

“Nhiên Nhiên không ngoan. Mau lên, vào nhà ăn bánh ngọt nhé!”



“Mạnh Đình, chúng ta… lên phòng nhé!” Cô chậm rãi nói.

Hắn được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. An Ninh vậy mà lại muốn lên phòng cùng với hắn?

“Còn Nhiên Nhiên thì sao?”

“Anh có người giúp việc mà, cứ kêu họ chơi với con, đợi nó mệt thì đưa đi ngủ.” Cô bình thản nói, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Ngủ ở đây luôn sao?” Hắn hỏi.

“Anh không muốn cho ở sao?”

“Làm sao như vậy được chứ! Hay em qua nói chuyện với Nhiên Nhiên để bé con không sợ chỗ lạ.”

An Ninh cũng nghe lời hắn, qua nói chuyện, trấn an Nhiên Nhiên rồi giao cho người giúp việc. Cả hai cùng lên phòng của hắn.

An Ninh đi theo sau, đóng cửa lại. Cô đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Mạnh Đình trông ngốc nghếch ở hoàn cảnh hiện tại. Hắn không tin An Ninh lại làm ra những chuyện như thế này. Trong đầu Mạnh Đình có một suy nghĩ, nhưng hắn muốn An Ninh chủ động nói ra, hơn là bản thân mình tự hỏi.

“Mạnh Đình, tôi muốn!” Cô thấp giọng nói. Tuy đã quyết tâm nhưng trong hoàn cảnh không hứng tình mà lại nói ra những từ này khiến cô rất ngượng ngùng.

Mạnh Đình cũng không thua kém sự ngượng ngùng đó. Đương nhiên hắn sẽ thấy thích nhưng ẩn sâu trong lòng đang rất lo lắng. Không hiểu An Ninh đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như muốn dọn về sống chung với hắn.

“An Ninh, em đang trúng thuốc có phải không?”

“Tôi không có trúng thuốc gì cả, chỉ đơn giản là muốn làm.” An Ninh đứng lên, tiến gần lại phía hắn, choàng ôm lấy cơ thể nóng bỏng và khỏe khoắn ấy.

“An Ninh, em…” Chưa nói hết câu, Mạnh Đình đã bị An Ninh hôn sâu, hắn đáp lại cái hôn đó, rất cuồng nhiệt.

Có chuyện gì thì chúng ta để sau. Tôi sẽ cùng em… vui vẻ vậy.

Dứt cái hôn sâu, An Ninh chủ động cởi quần áo của hắn. Mạnh Đình ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên giường. Cả hai trao cho nhau những gì đã từng và đang có cho đối phương, kể cả chính bản thân họ.

Cuộc yêu trôi qua cũng hơn một tiếng, Mạnh Đình và An Ninh ngâm mình trong bồn tắm. Giờ đó cũng đã vào tối, không khí lạnh lẽo, bên trong phòng tắm mở nước nóng, cả hai ôm nhau vô cùng ấm áp.

“Mạnh Đình!”

Kể từ ngày về nước, không hiểu sao An Ninh lại cứ hay gọi đến cái tên này. Mặc dù trước đây An Ninh không quen gọi nó. Nhưng mỗi lần nghe đến Vãn Mạnh Đình đều sẽ rất vui vẻ, và hạnh phúc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cái tên Mạnh Đình lại đẹp đến như vậy, từ khi nó được phát ra từ cái miệng của An Ninh.

“Tôi đây.” Hắn dịu dàng vuốt mái tóc An Ninh, khẽ đáp.

An Ninh phải đấu tranh với những thứ gọi là nói hoặc không. Khi vẫn còn đang trong những suy nghĩ hỗn tạp, An Ninh bất chợt nói:

“Nhiên Nhiên nó là…”

Nói đến đây, An Ninh như bị cái gì đó chặn miệng lại, cô lập tức đổi chủ đề.

“Nhiên Nhiên, tôi muốn gửi con ở nhà anh vài hôm.”