Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 17




Trên đường trở về, Cố Tử Hoa nhận được điện thoại của Ôn Ngôn Thu.

"Hi, Tử Hoa, ngày mai có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Kể từ khi xảy ra chuyện ở hội sở ngày hôm đó, hai người đều không gặp lại, chuẩn xác mà nói, là Ôn Ngôn Thu muốn liên lạc với Cố Tử Hoa, nhưng Cố bá mẫu lại ở giữa, làm anh ta khó gặp được.

Cố Tử Hoa cầm điện thoại do dự một hồi, đôi mắt thâm thúy nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ, cuối cùng trả lời: "Ngày mai anh có việc phải làm."

Giọng nói vui vẻ của Ôn Ngôn Thu dừng lại một chút, trong lời nói có chút chua xót: "Tử Hoa, anh vẫn là không chịu tha thứ cho em sao? Lúc đó... Em không muốn..."

Cố Tử Hoa nhắm mắt lại, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Ngôn Thu, Nghiêm Vũ ngày đó đã nói với anh, nhưng dù sao thì... anh cũng đã đính hôn rồi."

Sắc mặt Ôn Ngôn Thu trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Đáng chết.

Tại sao lại như vậy? Không phải Cố Tử Hoa hoàn toàn không quan tâm đến Phong Lê sao? Rõ ràng ngày đó hắn không chút do dự đứng về phía mình. Chẳng lẽ lại là mẹ hắn ở giữa giở trò quỷ sao?

Đúng, Tử Hoa chắc chắn sẽ không quan tâm đến cái đứa hàng giả kia, nhất định là mẹ hắn đã nói cái gì rồi.

Sau khi Ôn Ngôn Thu cúp điện thoại, lập tức gửi tin nhắn cho bạn mình: Điều tra Phong Lê, tôi muốn biết cậu ta trong khoảng thời gian này làm những gì.

Sau đó lại gửi tin nhắn cho Nghiêm Vũ: Nghiêm Vũ ca, nhờ anh, nhất định phải đem Tử Hoa hẹn ra.

Vốn dĩ hắn không quan tâm đến cái vật thay thế thấp kém kia, nhưng hiện tại cậu ta thành tảng đá cản đường ở giữa, như vậy không bằng xử lý cậu ta trước.

——

Khi Phong Lê trở về ký túc xá, học sinh nội trú đã xong tiết tự học buổi tối.

Bảy sinh viên khác ngoài cậu đều ở trong ký túc xá, tập trung ăn mì gói và chơi game, chơi đến hăng say.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, bảy người giật mình theo bản năng giấu điện thoại.

Đối với chuyện các học sinh mang điện thoại, nhà trường mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu bị dì Quản lý ký túc xá phát hiện ngang nhiên cầm điện thoại chơi game thì vẫn bị tịch thu như thường.

Ngẩn đầu nhìn lên.

Đứng cạnh cửa là một thiếu niên mặc áo hoodie sẫm màu, làn da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại, đường nét khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt to sáng ngời, ánh mắt nhìn lướt qua từng người.

Nhìn thấy không phải dì Quản lý ký túc xá, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó kỳ quái nói: "Soái ca, cậu tìm ai?"

Thiếu niên không để ý đến bọn họ, trực tiếp đi vào.

Thấy cậu thần sắc lạnh nhạt mở tủ lục lọi đồ đạc, mới nhao nhao kịp phản ứng: "Phong Lê?"

Phong Lê nhấc mi liếc nhìn bọn hắn một chút.

"Đờ fắc, mày cmn đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"

Nhóm bạn cùng phòng đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Cũng không trách bọn họ kinh ngạc, trước đây Phong Lê từ kiểu tóc đến ăn mặc đều thật quê mùa, quanh năm đeo một cặp kính gọng đen, khuôn mặt tuấn mỹ như bị vùi dập.

Là một sinh viên sau này chuyển trường, trước khi cậu vào ký túc xá này, người ta cũng là anh em tốt đã ở chung một năm, huống chi cậu còn được mệnh danh là “hào môn thái thái”, thế nên liền thành đối tượng của chủ đề bát quái.

Cho nên đối với bảy người này Phong Lê cũng không có cảm tình gì, không thèm để ý bọn họ, mở tủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Dù sao đối với cậu mà nói đã qua mười tám năm rồi, sớm cũng không nhớ rõ được cái gì, tuy rằng không có cái gì giá trị, nhưng không chừng sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn... Đang nghĩ ngợi, cậu thật sự từ bên trong tìm ra vài túi bánh quy, thạch còn có chocolate.

Mắt hạnh lập tức sáng lên.

Trước đây cậu không thích ăn quà vặt, bản thân cũng ít mua, nhưng mỗi lần đến Cố gia, Cố bá mẫu đều nhét cho cậu một đống, đều là thực phẩm nhập khẩu đắt tiền, bình thường sẽ chia cho đám bạn cùng phòng.

Bất quá cậu cũng vụng trộm giữ lại một ít, muốn cho Cố Tử Hoa nếm thử, tuy rằng Cố Tử Hoa cũng không thích ăn đồ ăn vặt, càng không hiếm lạ chút đồ vặt ấy của cậu.

Nhưng tình yêu ở lứa tuổi này rất ngốc nghếch rất thuần túy, mới không quan quan tâm những chuyện đó, chính là muốn dành những thứ tốt đều cho người yêu.

Ta phi!

Trải qua hơn một năm nhân sinh ngập trong dịch dinh dưỡng, Phong Lê chỉ muốn mắng bản thân trước đây không biết thưởng thức, liền cầm một gói hạt lên, mở ra ăn.

"Răng rắc răng rắc"

Nhai đến say sưa.

“Nha, lại mang đồ ăn vặt đến à?” Một người bạn cùng phòng đi tới, đưa tay sờ ngăn tủ cậu.

Hắn cầm một túi bánh quy định mở ra, những người khác cũng rất chủ động: "Lữ Tuấn, giúp tôi lấy một túi kẹo."

"Tôi muốn bánh quy."

"Còn sô cô la không?"

“Có có có” Lữ Tuấn cợt nhả nói, "Các cậu tự mình tới lấy"

Phong Lê trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bỏ xuống."

"Gì?"

"Tôi nói cậu bỏ xuống"

Lữ Tuấn bị ánh mắt lạnh như băng của cậu nhiếp trụ, vô thức buông tay ra, đặt hết đồ ăn lại, lúng túng cười nói: "Làm sao vậy?"

"Tôi có nói muốn cho các cậu sao?"

"Cậu..."

Phong Lê không khách khí đem đồ ăn vặt còn lại nhét vào tủ, sau đó dùng chìa khóa khóa lại, trèo lên giường của mình, kéo rèm lại.

Cậu lấy ra công cụ và các linh kiện điện tử vừa mua, bắt đầu cải tiến máy tính bảng của mình.

Mấy người khác trong ký túc xá hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Thôi đi, hai túi bánh quy hỏng cũng coi như bảo bối?"

"Đúng đấy, Cố gia nhiều tiền như vậy, chia cho chúng ta một chút thì có sao? Thật keo kiệt."

"Chậc chậc, không chừng Cố gia không muốn cậu ta nữa..."

Nghe được những lời âm dương quái khí này, Phong Lê cũng không muốn bỏ qua, cậu đặt dụng cụ xuống, kéo rèm giường lên, cầm chai nước trên bàn, vặn nắp ra, dùng tay rót xuống.

Cùng với mấy tiếng kêu sợ hãi, Lữ Tuấn đứng dưới giường cậu bị giội một thân cẩu kỷ qua đêm, táo đỏ, Bàn Đại Hải đổ đầy đầu hắn.

"Phong Lê, mày mẹ nó điên rồi à?!"

“Bên ngoài người ăn xin cũng rất nhiều, sao các ngươi không đi chia cho họ một ít đồ ăn đi?” Phong Lê khoé miệng ngậm cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

Cậu đóng nắp cốc giữ nhiệt lại, ngón tay thon dài hữu lực từ từ vặn chặt, khi cậu đặt cốc xuống, đáy cốc va vào mặt bàn phát ra tiếng vang nặng nề, đôi mắt lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống quét qua vẻ mặt từng người.

"Đồ của tôi, tôi thích thì tôi cho, không nghĩ cho, thì mẹ nó câm miệng cho tôi, đừng tìm chết, hiểu không?"

Thật kiêu ngạo.

"..."

Mấy người bị nhìn chằm chằm đến trong lòng phát hoảng, không dám mở miệng hó hé.

Chỉ có Lữ Tuấn bị rót đầy đầu còn không phục, muốn động thủ, kết quả bị Phong Lê đè lên bàn, đầu xém chút ấn vô bát mì tôm, sức lực lớn đến không thể tưởng tượng nổi, làm hắn sợ hãi kêu rên xin lỗi.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wat.tpad-ManLaBatTieu)

Chờ khi Phong Lê đi vứt rác, một người bạn cùng phòng cổ quái nói: "Các cậu nói xem, Phong Lê có phải bị áp lực quá lâu nên điên rồi không?"

"Xem chừng là bị bệnh, chúng ta đợi lát nữa đi báo cáo cậu ta mang iPad đến trường"

"Lữ Tuấn, cậu còn dám đi báo cáo cậu ta? Cậu có biết mã x tước* không?"

*Cái này mình không hiểu lắm là có ý gì, bên wikidich để sao mình để nguyên luôn.

"Ai?"

"Kẻ vài năm trước đem toàn bộ người trong ký túc xá đều gi*t, người ngày thường nhìn yếu ớt, bạo phát lên..."

Trong lòng bọn họ cũng có chút nghĩ ngợi, mặc dù ngày thường không nói bắt nạt, nhưng bởi vì Phong Lê tính tình mềm yếu, thường xuyên bắt người đồ vật không nói, còn thỉnh thoảng làm ra vài trò đùa quá trớn, nếu đổi lại là người nóng tính đã sớm đánh nhau rồi.

"Fuck! Đừng nói nữa!"

Lần này bọn họ càng sợ, chờ Phong Lê trở về ký túc xá, mỗi người đều an tĩnh như gà, nên làm gì thì làm cái đó, chỉ là nhịn không được liếc trộm Phong Lê.

Một là vì cậu hiện tại quá đẹp mắt, hai là sợ cậu điên thật rồi, lỡ nửa đêm đột nhiên nhảy xuống gi*t người thì làm sao bây giờ?

——

Từ ngày đó về sau, Doãn Tương Kiệt không bao giờ đến trường nữa, giáo viên nói hắn đã chuyển trường, trước khi đi bồi thường cho Phong Lê một bộ sách giáo khoa mới.

Đoán chừng là thực sự bị doạ ra bóng ma.

Doãn Tương Kiệt ngày thường ở trong lớp ngang ngược, không có mấy người là thiệt tình thích hắn ta, việc hắn chuyển trường làm lòng người vui mừng.

Chuyện Phong Lê đánh nhau đêm đó cũng bị truyền ra ngoài, nhưng nhìn vẻ đẹp trai, nước da trắng trẻo, tay chân thon thả dáng vẻ gà yếu của cậu, mặc cho Trần Vĩ Nhạc nói thế nào cũng không ai tin.

Vào thứ sáu, Phong Lê nằm bò ra bàn ngủ gần như cả ngày, lúc gần tan học, di động của cậu rung lên, nhắc nhở thẻ ngân hàng được chuyển đến hai vạn.

Trên Wechat.

Lâm lão bản: Số dư đã được thanh toán, vui lòng kiểm tra.

FL Office*: Đã nhận chuyển khoản.

*Ở đây bản dịch ghi là phòng làm việc, nhưng mình đổi thành office cho nó sang. Nếu thấy không hợp cứ cmt mình sửa nhé.

Lâm lão bản: Này em trai, office của cậu tốt thật đấy, rất nhanh, về sau có yêu cầu lại tìm các cậu.

Phong Lê khách khí đánh chữ trả lời.

FL Office: Mong chờ lần hợp tác tiếp theo.

Cậu đóng Wechat, nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản trên ngân hàng trực tuyến khoé miệng đắc ý cười cười.

30 vạn.

Một học sinh trung học ngày kiếm được 10 vạn, nói ra đoán chừng đều không ai dám tin.

Phong Lê mấy ngày trước thông qua một nền tảng nào đó bắt đầu tiếp trình tự bao bên ngoài, bởi vì mới đăng ký tài khoản, cũng chưa có giấy phép công ty chính quy, nên ban đầu không thể nhận các đơn hàng lớn.

Cậu chỉ có thể làm những việc đơn giản như viết trang web, biên dịch các chương trình nhỏ, kiểm tra bug,... những cái này một mình cậu làm không thành vấn đề, nhưng rất mất thời gian, nhân lực có hạn. Phải mất hàng chục phút đến vài tiếng cho một đơn hàng, hiệu suất thấp.

Vì thế Phong Lê sử dụng kỹ thuật học được ở thế giới tương lai để sửa đổi máy tính và di động, sau đó dành một đêm để viết ra một AI* cực kỳ thông minh, tên là Tiểu Quang não.

*Trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence – viết tắt là AI) Là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục tiêu giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi thông minh như con người.

Sở dĩ gọi là "Tiểu Quang não" là bởi vì nó không đủ đánh đồng với quang não chính thức, ở thế giới tương lai, quang não được xưng là đại não thứ hai của con người, bởi vì trí thông minh của nó đã vượt xa trí tưởng tượng của con người.

Hỗ trợ trí nhớ, hỗ trợ thị giác và thính giác, chiếu võng mạc, thậm chí là công năng trực tiếp điều khiển cơ thể chiến đấu.*

*Nghe cứ sợ sợ.

Phong Lê đã có ý tưởng tự mình tạo ra một bộ não quang học, nhưng điều kiện ở giai đoạn này không để chống đỡ cậu hoàn thành ý tưởng.

Bởi vậy trước dùng Tiểu Quan não chắp vá, sau khi nhập dữ liệu, nó có khả năng tự động phân tích và biên soạn các chương trình thông thường, trở thành một công cụ AI cường đại.

Cả ngày lẫn đêm, đồng thời vận hành, ngắn ngủi hai ngày liền hoàn thành mấy trăm đơn hàng, cậu gần như đem toàn bộ các đơn hàng trên nền tảng có thể nhận được đều nhận, trong thời gian này Phong Lê ngoại trừ ngẫu nhiên giám sát các thủ tục cập nhật đổi mới chương trình, còn lại đều là ngồi thu tiền.

Với hiệu suất nhanh chóng như vậy, người khác tưởng cậu là một phòng làm việc nên Phong Lê chỉ việc đăng ký một tài khoản Wechat mới và đặt tên là "FL Office" để liên hệ với khách hàng.

Đơn hàng vừa rồi là đơn đặt hàng lớn nhất mà cậu nhận được cho đến nay. Đây là lần đầu tiên thực hiện được trên 5 con số, kiếm được 30 vạn đúng.

Phong Lê xem trang web một chút, thấy không có đơn hàng mới nào, dứt khoát đóng máy tính, để nó nghỉ ngơi một chút.

Cùng với tiếng chuông tan học, điện thoại của cậu lại rung lên, là một tin nhắn Wechat khác.

Lâm Tiểu Mỹ: Phong Lê, hôm nay bạn có đến cửa hàng không? Tôi làm món tráng miệng mới, đến ăn thử nhé? o(v)o

Lâm Tiểu Mỹ?

Cậu suy tư nữa ngày cũng không nhớ được nhân vật nào như vậy, lật lại cuộc trò chuyện mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Ba tháng sau là sinh nhật của Cố Tử Hoa, tháng trước Phong Lê đã bắt đầu chuẩn bị quà.

Nguyên nhân.

Một từ, nghèo.

Quà cho người yêu đương nhiên không thể quá rẻ, nhưng là một học sinh trung học bình thường hai bàn trắng tay không được cha mẹ yêu thương, cậu muốn có tiền chỉ có thể tự mình kiếm.

Cho nên tiết kiệm tiền để mua quà, cậu tìm một công việc làm thêm.

Làm bồi bàn trong một cửa hàng bánh ngọt cạnh trường đại học.

Lâm Tiểu Mỹ là một nhân viên phục vụ toàn thời gian trong cửa hàng, bằng tuổi cậu, nhưng sớm đã không đi học, cô gái này tính tình rộng lượng hướng ngoại, đối với mọi người ôn nhu dịu dàng, thường nghiên cứu ra một số sản phẩm mới cho bọn họ nếm thử, quan hệ với Phong Lê cũng không tệ.

Bất quá lúc này trong tài khoản Phong Lê đã có hơn mấy chục vạn, đương nhiên không có hứng thú với loại việc nhỏ này, vừa định đóng khung chat lại đột nhiên nhớ tới chuyện khác.

Lâm Tiểu Mỹ? Chờ đã, Lâm Tiểu Mỹ...

Một đoạn không mấy trọng yếu trong nguyên tác chợt lóe lên trong đầu Phong Lê, một người theo đuổi Ôn Ngôn Thu vì say rượu lái xe trong gara đâm ch*t một cô gái. Cô gái đó tên là Lâm Tiểu Mỹ!

Phong Lê nhìn ngày tháng trên điện thoại, chính là tối nay, Lâm Tiểu Mỹ sẽ bị xe tông ch*t.

Cậu đứng dậy ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, cầm cặp sách liền rời đi.