Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 16




Phong Lê nhìn lên.

Cố Tử Hoa không biết đã đến từ lúc nào, hắn đứng ở cửa nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và trợ lý, sắc mặt sa sầm.

"Tôi hỏi cậu - cậu muốn ngủ với ai?" Giọng nói của Cố Tử Hoa lạnh lẽo, ngữ khí trọng lên, lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.

Phong Lê không quan tâm, trong đôi mắt sáng ngời thậm chí còn có chút khinh thường, nhướng mày cười như không cười: "Dù sao cũng không phải với anh"

- Dù sao cũng không phải với anh.

Cố Tử Hoa nghe vậy giận hóa quá cười, vừa nóng vừa buồn bực, ánh mắt dừng trên địa phương nhuốm máu của cậu một chút, giọng điệu băng lãnh: "Thầy giáo cậu gọi đến nói cậu bị thương, tôi nhìn cậu ngược lại đang rất tốt. "

Tốt đến độ có thể công khai cùng người khác nói chuyện lên giường.

"Làm sao?" Phong Lê câu lên khóe môi, đôi mắt sáng ngời cong thành hình trăng non đáng yêu, nhưng lời nói lại ẩn chứa sắc bén: "Anh ấy đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, tôi nhìn trúng anh ấy không phải là bình thường à? "

"Phong Lê!" Cố Tử Hoa nén giận, sắc mặt u ám đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu điên rồi"

Trước kia nói cái gì yêu hắn, kết quả hai ngày không gặp, bây giờ ở trước mặt hắn nói coi trọng nam nhân khác.

Thực đúng là "yêu" hắn a!

"Cố Tử Hoa, chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng có dây dưa không rõ được không?"

"Tôi dây dưa cậu?" Cố Tử Hoa lại bị tức đến cười: "Ồ, nếu giáo viên cậu không phải gọi tôi nói cậu bị thương, cậu cho rằng tôi sẽ tới đây sao? Đừng tự mình đa tình."

"Được, được, được. Vậy anh nhanh lên đi, đừng ảnh hưởng tôi ngắm soái ca" Phong Lê lười biếng phất tay.

"Phong Lê, cậu nhớ rõ thân phận của mình cho cho tôi" Cố Tử Hoa không kiềm chế được cảm xúc, thấp giọng gầm lên.

"Sao? Anh và Ôn Ngôn Thu hàn gắn lại tình xưa, còn không cho phép tôi tìm người khác?" Phong Lê đã hơi không kiên nhẫn, cậu thu liễm ý cười, khuôn mặt trắng nõn trở nên lạnh lùng, cố tình kia mới vừa bị cố tình liếm quá môi tươi đẹp mê người.

Khi những lời này rơi vào tai Cố Tử Hoa, liền thành ý nghĩa khác khác.

- - Quả nhiên cậu ta vẫn còn để tâm đến chuyện của Ôn Ngôn Thu, ghen tị. (Mới kêu Lê nhi đừng tự mình đa tình?? Mạch não tra nam tàn thiệt)

"..." Nam nhân nhìn cậu trong chốc lát, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu chậm lại: "Được rồi, Phong Lê, đừng làm rộn, chờ cuối tuần anh đưa em ra ngoài chơi, em không phải luôn muốn xem phim mới sao? "

Dù đính hôn gần hai tháng, ngày nghỉ Phong Lê cũng sẽ qua đêm trong căn hộ của Cố Tử Hoa, nhưng luôn chia phòng ngủ, đừng nói đến hẹn hò,

liền ngẫu nhiên ở bên nhau ăn một bữa cơm đều như là ở lệ thường công vụ, tất cả đều do Phong Lê chủ động.

"Không." Phong Lê phiền chán nhíu mày: "Tôi hiện tại đã không muốn. Cố Tử Hoa, anh không hiểu tiếng người sao? Muốn tôi nói lại mấy lần, anh đã bị tôi đá rồi!"

"Cậu"

Mặc cho ai bị như vậy nhất biến biến lặp lại "bị đá" đều sẽ tức giận, chứ đừng nói đến Cố Tử Hoa vốn đã quen cao cao tại thượng.

Hắn nheo mắt lại, giọng điệu lại trọng vài phần: "Phong Lê, anh cảnh cáo em lần cuối, vô cớ gây sự cũng phải có giới hạn"

"Tôi cũng sẽ nói lại lần cuối." Phong Lê thật sự không muốn nghe ngôn luận của tên cặn bã ngu xuẩn này, chỉ cửa phòng bệnh: "Lặp lại lần nữa, anh từ đâu tới thì cút đi! Tôi không muốn lại nhìn thấy anh!"

Mỗi lần nhìn thấy tên ngu này, cậu sẽ nghĩ đến những uất ức ở phần sau của cuốn tiểu thuyết, không thể kìm được ý muốn phạm tội.

Hận không thể chơi chết hắn rồi tìm nơi nào đó chôn.

- - Cút? Cư nhiên bảo hắn cút.

Lý trí Cố Tử Hoa triệt để sụp đổ, đạp ngã chiếc ghế bên cạnh, tức giận đến cười: "Được, Phong Lê, tôi đã cho cậu cơ hội, đừng hối hận-"

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)

Nam nhân nói xong cười lạnh quay người.

Phong Lê còn không biết sống chết ở sau lưng bổ một đao: "Ai hối hận đứa đó là chó".

Cố Tử Hoa đi xuống lầu, toàn thân tản ra áp suất thấp, tức giận đến không nói nên lời.

Thư ký đang đợi trong xe hơi giật mình, sợ mình giẫm phải mìn, thật cẩn thận hỏi: "Cố tổng, Phong Lê đâu?"

"Đừng nhắc tới cậu ta!" Cố Tử Hoa ngồi vào ghế phó lái, quát khẽ ngắt lời cô, lạnh lùng quay mặt đi: "Không biết tốt xấu, tẫn chơi một ít tính tình, ấu trĩ đến cực điểm! Về sau cho dù cậu ta chết cũng đừng báo cho tôi... "

Mệt hắn hôm nay buông công tác chuyên môn chạy đến đây! Cư nhiên còn dám lấy loại thái độ đó nói chuyện với hắn!

"Vậy, vậy cái bức ảnh..." Thư ký thận trọng nâng điện thoại lên: "Tôi sẽ lập tức rút về."

"Bức ảnh nào?"

"Ngài hôm qua kêu tôi đến Nhất Trung tìm nhiếp ảnh gia muốn..."

Cố Tử Hoa hỏi ra đồng thời thấy được ở Wechat của mình.

Bức ảnh biểu diễn ngày hôm qua của Phong Lê, thiếu niên soái khí trương dương đứng trên sân khấu, cười đến vô cùng kiêu ngạo loá mắt, dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt trắng nõn của cậu có chút chói mắt, sâu trong con ngươi mênh mông cuồn cuộn ánh sáng, làm người ta nhìn một cái là khó thể nào quên được.

Cố Tử Hoa vừa liếc mắt một cái, thư ký liền rút về.

"Gửi lại." nam nhân không hề nghĩ ngợi, buộc miệng thốt ra

Thư ký ︰???

Không phải anh vừa kêu tôi đừng nhắc đến cậu ấy sao?

Trên lầu, trợ lý Phó Quân Hoà bị bất ngờ thồn một miệng dưa "Tiền nhiệm xé bức (vạch mặt)", mặt ngoài không chút biến sắc, trong nội tâm mười phần khiếp sợ.

Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ vậy mà có bồ cũ sao!? Hơn nữa còn ngang nhiên nói muốn câu dẫn ông chủ cô? Mẹ ơi, Phó Quân Hoà tuổi đã đủ làm chú rồi, thói đời ngày sau (xã hội tập tục càng ngày càng tệ), thật không biết xấu hổ!

Cô phải tìm cơ hội nói cho ông chủ biết! Đừng để bị vẻ ngoài ngây thơ ngoan ngoãn của đứa trẻ này lừa.

Này đơn giản là một tiểu bạch thỏ muốn một ngụm ăn luôn lão hổ.

"Chị không cần đưa, tôi tự mình trở về" Phong Lê từ chối trợ lý của Phó Quân Hoà rồi tự mình đi ra ngoài.

Trần Vĩ Nhạc, phó hiệu trưởng Lưu, Hà Kiến Quân đều đã đợi sẵn bên ngoài, xem cậu không có việc gì tự đáy lòng mà nhẹ nhàng thở ra.

Xúm lại làm bộ làm tịch hỏi han ân cần.

"Phong Lê đồng học, em không sao chứ?"

"Đi thôi." Phong Lê không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chào hỏi Trần Vĩ Nhạc rời đi.

Vị ngay thẳng boy này hiện tại đối với Phong Lê hoàn toàn lau mắt mà nhìn, vừa rời khỏi tầm mắt của giáo viên liền gấp không chờ nổi mà hoan hô: "Lê Tử, lợi hại a"

Một chọi bảy, còn đánh thắng!

Quá cmn soái!!

"Lê Tử, đây chẳng lẽ là nguyên nhân thật sự của việc cậu chuyển trường hả?"

"Hả?"

Trần Vĩ Nhạc hào hứng vỗ tay, trong đầu đã não bổ ra một vạn bộ manga Anime cốt truyện vườn trường Nhật Bản.

"Cậu, Phong Lê, kỳ thật là một thiếu niên hắc đạo bất lương, ở lớp mười là vô địch thủ khắp trường không ai đánh lại, cao thủ cô đơn! Quyết tâm ở ẩn làm người mới, làm một học sinh bình thường, thế là che giấu tung tích tiếng vào trường của chúng ta, vì khiêm tốn, trong hai tháng này cố gắng ăn mặc hai lúa, giả bộ yếu đuối nhát gan, nhưng thực chất là giả heo ăn hổ! " (?)

"..." Cmn chứ giả heo ăn hổ.

Tào điểm quá nhiều, Phong Lê nhất thời không biết nên nói ra từ đâu, vì tránh cho hắn tiếp tục đoán mò, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, giả bộ hoảng sợ: "Nga? Cái này đều bị cậu phát hiện rồi"

"Moá" Trần Vĩ Nhạc hưng phấn, lại gần kích động nói: "Lê ca, về sau bảo kê em chứ?"

"Bảo kê"

"Mang em lưu lạc giang hồ"

"Được."

"Ngày mai đi đem vị trí giáo bá cạy ra?"

"Cạy" Phong Lê bị làm cho đau não.

Nếu không phải chuyện thằng nhóc này là người duy nhất trong tiểu thuyết nát bét "Cố tổng, đừng rời đi" luôn đứng ở bên cạnh cậu đến cuối cùng, thật muốn một chân đem hắn đạp ra khỏi xe.

Phong Lê đi theo trở lại nhà Trần Vĩ Nhạc, mượn phòng tắm để tắm rửa, sau đó xuống chợ đêm dưới lầu mua một bộ quần áo, thay bộ đồng phục học sinh bẩn thỉu, sau đó đi đến siêu thị máy tính lân cận, vừa lúc đuổi ở đóng cửa trước, lấy "tiền bồi thường" mua chút linh kiện điện tử.

Cuối cùng tìm một tiệm cắt tóc.

Hiện tại quả tóc lại bẩn lại vướng, mỗi lần đem tóc mái hất ra phía sau lại sẽ rất nhanh xụ xuống.

Ban đầu Phong Lê muốn cạo kiểu tóc đơn giản nhất thế là xong việc.

Tuy nhiên thợ cắt tóc không cho phép, hô to: "Cậu cắt đầu đinh cái gì?! Quả thật chính là phí phạm của trời! Thật có lỗi với gương mặt này của cậu!"

Tâm hồn nghệ thuật của thầy Tony hừng hực, hắn quyết tâm đánh cược danh hiệu thợ hớt tóc hàng đầu ở phố này, cũng phải sắp xếp rõ ràng cho tiểu soái ca này.

Phong Lê bị ánh mắt nóng rực của hắn làm hết hồn, trước lời đề nghị mãnh liệt, cậu đổi sang kiểu tóc phiên bản nam Hàn Quốc thời thượng phá cách, kết quả lại cắt lại chỉnh gần một giờ đồng hồ.

Nhưng thầy Tony này thật sự có bản lĩnh.

Tóc mái tự nhiên tươi trẻ, tóc rẽ ngôi giữa, tưởng chừng tuỳ ý, lại vừa đúng lộ ra mặt mày tinh xảo, mái tóc hơi xoăn nhẹ, phác họa ra hình dáng đường cong khuôn mặt nhu hòa không ít, che dấu trên người cậu vài phần lệ khí như có như không.

Tục xưng lại nãi lại a, soái đến rớt tra.

Các chị em nhân viên trong cửa tiệm nhao nhao chụp ảnh, có cả khách đến vây xem, chủ tiệm còn nói nếu cậu chịu làm video tuyên truyền trên Internet, liền miễn phí cắt tóc.

Với túi tiền nghèo đến kêu leng keng, Phong Lê vui vẻ đáp ứng.

Nhưng cậu không biết, đêm hôm đó video liền đứng đầu trên nền tảng Douyin, tiểu phát hỏa một phen.

Làm tóc xong, Phong Lê chuẩn bị trở về ký túc xá của trường, cậu không muốn về nhà, tạm thời phải ở lại trong trường.

Bất quá nếu đã giải quyết xong Doãn gia, nên cũng không cần lưu lại Nhất Trung nữa.

Ngày mai bắt đầu kiếm tiền.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trái thơm: Học không được, đời này học không được.

Phó tổng:?