Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 18




Lúc Phong Lê đến cửa tiệm bánh ngọt, vừa vặn thay ca, cậu đến nơi liền đi thẳng vào phòng bếp, Lâm Tiểu Mỹ đang pha trà sữa, nhìn thấy cậu cũng sững sờ, có chút khó tin nói: “Phong Lê? "

“Sao, không nhớ mình rồi?” Phong Lê cười với cô.

“Trời ạ, cậu thay đổi kiểu tóc giống như biến thành một con người khác vậy.” Lâm Tiểu Mỹ cảm thán, “Tôi trước đây đã nói là cậu có nền tảng tốt mà!"

Phong Lê thản nhiên tiếp nhận lời khen, hỏi: "Cậu lát nữa tan làm có rảnh không?"

"Lát nữa? Có chuyện gì sao."

"Muốn mời cậu đi xem phim mới."

“Oa!” Lâm Tiểu Mỹ có chút kinh ngạc, nhưng là đáng tiếc: “Lát nữa tôi phải ra ngoài với ông chủ. Ngày mai chúng ta đi chứ?"

"Đi làm gì?"

"Đi..." Lâm Tiểu Mỹ do dự một chút, nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhỏ: "Đi nói chuyện chuyển nhượng cửa tiệm."

“Tại sao?” Phong Lê lúc đi vào nhìn bên ngoài ngồi đầy khách: “Việc kinh doanh không phải rất tốt sao?"

Nơi đây nằm gần trường học, bên cạnh có khu kinh doanh buôn bán, thuộc vị trí đắc địa, lưu lượng dân cư đông đúc.

“Việc kinh doanh quả thật rất tốt.” Lâm Tiểu Mỹ cười khổ: “Nhưng bà chủ đột nhiên bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cũng may là phát hiện sớm, có thể chữa khỏi, nhưng cần phải phẫu thuật...”

"A, rất cần tiền sao?"

"Phí phẫu thuật còn kém hai ba mươi vạn. Ông chủ không còn cách nào khác, chỉ có thể chuyển nhượng toàn bộ cửa tiệm với giá thấp."

"Ồ, vậy cậu đi làm gì?"

"Người sắp tiếp quản là bạn học cấp ba cũ của mình, thông qua mình giới thiệu cho ông chủ"

Phong Lê minh bạch.

Nói cách khác, lúc Lâm Tiểu Mỹ cùng ông chủ ra ngoài, trong gara bị người đụng ch*t.

Trong tiểu thuyết không có nhắc đến ông chủ này, cho nên rất có thể lúc Lâm Tiểu Mỹ lên xe hoặc xuống xe mới xảy ra chuyện.

Khi Phong Lê đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để ngăn chuyện phát sinh, thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: "Phong Lê, cậu làm gì còn đứng đây? Có nhiều khách như vậy, cậu làm sao mà rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm."

Quay đầu lại, là Ngô Thiên, hắn là một thân thích của ông chủ, từ nhỏ đã bỏ học, không học vấn không nghề nghiệp, một tháng trước đến tiệm, ỷ vào tầng quan hệ, tự xưng "Cửa hàng trưởng" dáng vẻ lưu manh, túm đến cùng cái năm tám vạn giống nhau*.

*Xin chỉ giáo đoạn này.

Hắn đứng ở cửa cả buổi, nhìn thấy Phong Lê đi vào, liền đi thẳng vào bếp không làm gì, chỉ đứng ở đó nói chuyện với cô gái kia, trong lòng rất không vui.

"Không được lười biếng, đi thay quần áo đi làm!"

Lâm Tiểu Mỹ cũng vội vàng nói: "Phong Lê, cậu mau đi đi."

Phong Lê nhún vai rồi đi, chờ cậu ra khỏi bếp, Ngô Thiên lập tức xáp lại gần Lâm Tiểu Mỹ, đáng khinh cười cười: "Em gái Tiểu Mỹ, anh vừa nghe nói ngày mai em rảnh? Nếu vậy chúng ta cùng đi xem phim đi"

Lâm Tiểu Mỹ lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách, xấu hổ cười: "Thực xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới ngày mai mình không có thời gian."

"Em gái Tiểu Mỹ, em có ý gì? Mới vừa rồi còn cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia nói có rảnh, làm sao đến lượt tôi em liền không rảnh?"

“Này, anh nói cái gì đó?” Lâm Tiểu Mỹ nhíu mày: “Tiểu bạch kiểm gì ở đây, anh đối với Phong Lê nên tôn trọng chút!"

"Tôi tôn trọng hắn? Mẹ nó, cô có tin hay không tôi lập tức nói anh họ tôi đuổi hắn?"

“Ông chủ Trần sẽ không nghe lời anh” Lâm Tiểu Mỹ đặt đồ ngọt đã chuẩn bị tốt lên đĩa, chán ghét đẩy hắn ra: “Ngô Thiên, tránh ra đừng cản đường"

"Xùy, còn không tin à? Cứ chờ xem!"

Bên kia Phong Lê vào phòng tạp vật đổi quần áo đồng phục.

Quần dài đen nhánh, áo sơ mi trắng cài hết cúc, tạp dề màu nhạt buộc quanh eo, tôn lên dáng người.

Mặc dù cùng mặc đồng phục, nhưng chỉ có cậu là xuất chúng, thân hình thẳng tắp, tư thế bước đi thong dong ưu nhã, quả thực đem bộ đồng phục nhân viên bình bình thường thường tạo thành hương vị tràn ngập dụ hoặc cấm dục.

Phá lệ hấp dẫn ánh nhìn.

Quán trà sữa này gần trường đại học, lượng người qua lại đông đúc, lại vừa vặn là thứ sáu, trong quán có không ít khách.

Cậu chỉ là cầm menu lướt qua, liền có vô số nam lẫn nữ đổ dồn ánh mắt kinh diễm, tất cả đều nhìn theo, cho đến khi cậu lên tầng hai.

Tầng hai không có nhiều người, chỉ có lác đác vài bàn, một người trong số đó vẫy tay gọi cậu: "Hắc, soái ca, thêm ly nước chanh!"

Phong Lê nhấc ấm nước trên quầy, khi bước tới rót nước cho bọn họ, nhạy bén cảm giác bên cạnh mình có một tầm mắt rất không thoải mái, vừa định quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói của "người quen".

"Nghiêm Vũ, anh tới rồi"

"Đợi có lâu không?"

"Không có, chỉ sớm hơn anh vài phút thôi."

Ôn Ngôn Thu?

Chính xác mà nói là Ôn Ngôn Thu và Nghiêm Vũ.

Không lâu sau cả hai bước vào, ngồi đối mặt ở cái bàn hẻo lánh trong góc.

Phong Lê một bên rót nước cho khách, một bên dùng dư quan quan sát bọn họ.

Hai người này làm thế nào mà đến đây?

Ở mười tám năm xuyên qua, nội dung cuốn sách nát 《 Cố tổng, đừng rời đi 》này lấy dạng hình thức chữ viết tồn tại trong đầu Phong Lê, bất cứ lúc nào cũng có thể đọc được, cậu đã lật đi lật lại xem không biết bao nhiêu lần, có thể nói là thuộc làu làu.

Bởi vậy cậu nhớ rất rõ, trong cốt truyện gốc không có một đoạn nào như vậy.

Vậy tại sao hai người này lại chạy thật xa đến tận quán trà sữa không có danh tiếng này để uống trà?

Nghiêm Vũ nhìn những khách hàng xung quanh, thập phần cảm khái nói: "Tuổi trẻ thật tốt, hồi còn học đại học, anh, em và Tử Hoa năm nào cũng đến uống trà sữa ở quán kiểu này."

"Đúng vậy, đã lâu lắm rồi chúng ta không quay lại. Em nhớ lúc trước em thích nhất món ca cao nóng ở quán trà sữa đối diện trường. Tử Hoa thường trốn học đi mua cho em."

"Chậc chậc, hai người khi đó làm nhóm cẩu độc thân chúng ta thật hâm mộ"

"Khi đó... Nghiêm Vũ, anh nói xem em lúc trước có phải làm sai rồi không..." Ôn Ngôn Thu cười khổ.

"Ngôn Thu, cái này không trách em, anh đã nói chân tướng cho Tử Hoa rồi, hắn nhất định sẽ hiểu cho em. Hơn nữa chuyện này không quan trọng, hiện tại em đã về, bất kể là ba năm, bốn năm, năm năm, hay mười năm, hai người đều là xứng đôi nhất, cái thứ thay thế phẩm kia tính là cái gì? Chúng ta đều biết hắn là vật thay thế, luận thứ tự trước sau, em vẫn là người đến trước"

Lúc nói xong câu cuối cùng, hắn cố ý tăng âm lượng lên, giống như sợ Phong Lê không nghe được.

Thiếu niên không khỏi nhếch miệng cười lạnh.

Hóa ra là nhắm đến cậu mà tới?

Hơn phân nửa là Ôn Ngôn Thu phát hiện cậu làm việc ở đây, sau đó liền xa xôi ngàn dặm chạy tới buồn nôn cậu.

Thật đúng là rảnh đến đau trứng.

Nghiêm Vũ bên kia vẫn đang nói: "Em xem cái kia gọi là gì Lê vật thay thế, trời sinh thấp hèn, Tử Hoa làm sao có thể thích hắn? Tử Hoa vẫn luôn thích em, cùng hắn cũng chỉ là chơi cho vui mà thôi."

"Em đương nhiên biết, Tử Hoa không có khả năng thích tên hàng giả kia, em chỉ là đang nghĩ..."

Khi nói ra những lời này, bọn họ rõ ràng đều nhìn chằm chằm Phong Lê, ánh mắt tràn ngập ác ý, muốn xem cậu sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà thiếu niên soái khí kia vẫn đứng quay lưng lại với bọn họ, sườn mặt tuấn lãng dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú, động tác thong dong rót nước cho khách, giống như không nghe thấy, còn mỉm cười từ chối một khách trong đó muốn phương thức liên lạc.

Thấy cậu không có phản ứng, Ôn Ngôn Thu dứt khoát gọi một tiếng, "Phục vụ, bên này gọi món."

Phong Lê vẫn không hề bị lay động, vững vàng rót nước xong, mới không nhanh không chậm quay người nhìn sang.

Dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt cậu thong dong tản mạn, khóe miệng mang theo một mạt tùy tính cười, chỉ có đôi mắt lạnh băng cùng khinh thường quét qua bọn họ.

Đây rõ ràng chỉ là một thiếu niên kinh nghiệm sống còn chưa nhiều, vừa mới trưởng thành, nhưng lại khí tràng mười phần, trên người lộ ra một cổ lệnh người vô pháp bỏ qua sức dãn, rực rỡ loá mắt, người như vậy tùy tiện đứng ở nơi nào, điều tuyệt đối trở thành tiêu điểm.

Làm người kinh diễm, khiến người động tâm, làm người ta không dời nổi mắt.

"Cậu..." Nghiêm Vũ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc há hốc mồm.

Đây, đây thật sự là đứa thay thế thấp kém đó? Làm sao mới một tuần không gặp, cậu ta liền giống như trở thành một con người khác.

Lời nói muốn nhục nhã cậu lập tức nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau mới điều chỉnh được cảm xúc, giả vờ ngạc nhiên nói: "Này, cậu không phải là vị hôn phu của Tử Hoa sao? Cậu làm sao lại ở chỗ này? Còn ăn mặc thành như vậy?"

"Tôi nói, cậu tốt xấu gì cũng coi là người Cố gia, làm phục vụ ở nơi như thế này cũng không khỏi quá mất mặt rồi? Cậu không biết xấu hổ, nhưng Tử Hoa thì có, hắn có biết cậu ở nơi này làm phục vụ không?"

Ôn Ngôn Thu cũng theo sau làm vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu rất thiếu tiền sao? Chẳng lẽ Tử Hoa không có giúp cậu tìm một công việc tử tế sao?"

"..."

Nghiêm Vũ sờ sờ cằm, như suy tư gì nói: "Vừa lúc, bạn tôi ở hội sở ngược lại đang thiếu một thiếu gia*, cậu muốn tới thử xem không? Dù sao đối với cậu mà nói cũng là trở về nghề cũ, hẳn là rất quen thuộc rồi?"

* Này chắc kiểu bồi rượu, tiếp khách... ấy, mình không biết để như nào cho hợp.

Hai người kẻ xướng người họa, lời nói càng ngày càng khó nghe.

“Phụt.” Phong Lê không những không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, ánh mắt nhìn bọn họ giống như nhìn mấy đứa thiểu năng.

Lười nhiều lời, 'bang' một tiếng ném menu lên trên bàn bọn họ, xoay người rời đi.

“Này, cậu đi đâu?” Nghiêm Vũ bất mãn gọi cậu lại: “Chúng ta là khách, cậu đây là cái thái độ gì thế?"

Phong Lê khinh miệt liếc nhìn họ, lại lần nữa lấy nửa câu lời nói cũng chưa nói là có thể đem nhân khí quá sức tư thái thắng được.

"Cậu" Nghiêm Vũ tức giận vỗ bàn mắng: "Ông chủ của các người đâu? Gọi hắn ra cho tôi"

"Làm sao vậy?" Ngô Thiên tình cờ cũng ở trên lầu hai, nhìn thấy cảnh này, lập tức mắng Phong Lê: "Cậu làm cái gì đấy? Cậu đối đãi với khách hàng như thế hả"

Phong Lê mặc kệ hắn, trực tiếp đi thẳng xuống lầu dưới, Ngô Thiên duỗi tay muốn ngăn cản cậu: "Cậu đây là thái độ gì? Tin hay không tôi hiện tại liền đuổi cậu"

Phong Lê nắm lấy cổ tay hắn ta, đẩy sang một bên, lạnh giọng nói: "Anh không có tư cách, tránh ra."

Cậu xuống lầu tìm ông chủ ở quầy thu ngân, mười phút sau quay lại.

Thiếu niên không nhanh không chậm đi tới trước bàn của Ôn Ngôn Thu và Nghiêm Vũ, cởi dây thắt lưng quanh eo ném sang một bên, khoanh tay nở nụ cười mê người.

"Mời các người đi ra ngoài, cửa tiệm của tôi không chào đón các người."