Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 52: Cho anh một cơ hội được yêu em?




Động tác của anh rất điêu luyện, nhưng tới bước cuối cùng đột nhiên dừng lại. Anh thở hổn hển bên tai cô, thổi một luồng hơi ấm nóng vào bên trong đó: “Nể tình em đang không khoẻ nên hôm nay tạm tha cho em đó…”

Hai mắt Sở Tranh chậm rãi mở to, quay sang liếc nhìn anh một cái, lại vô tình bắt gặp nụ cười giảo hoạt tựa hồ ly của anh, trong đáy mắt anh ẩn hiện tia trêu chọc.

Anh lại nói vào tai cô: “Hay là… em vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn, vẫn muốn tiếp tục…”

“Dừng…” Cô luống cuống đặt hai tay lên trên lồng ngực săn chắc của anh, dứt khoát đẩy người anh ra, vẻ mặt có chút bực bội, có chút thất giọng, cũng có chút oán hận.

Anh đây là đang cố ý đấy à!

Suốt mấy ngày Sở Tranh nằm viện, Cố Mặc Thâm vẫn luôn ở bên chăm sóc cô, thậm chí còn đưa cả tài liệu của công ty tới phòng bệnh cô để xử lý, mặc cho cô có đuổi thế nào thì anh vẫn một mực không chịu rời đi.

Dường như khoảng thời gian tiếp xúc gần này đã khiến hai người xích lại gần nhau hơn, hiểu rõ về đối phương nhiều hơn, cũng chuyện trò thoải mái với nhau hơn đoạn trước.

Cố Mặc Thâm vừa gọt táo vừa hỏi: “Sao em không nói với anh chuyện mẹ em nằm viện?”

Sở Tranh ngồi dựa lưng ở đầu giường, nghiêng mặt sang nhìn người đàn ông anh tú bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp. Im lặng một lúc lâu, cô mới mở miệng đáp trả: “Có gì hay đâu mà nói chứ! Vả lại anh bận như thế nên em không muốn làm phiền anh.”

“Vậy… trước đó em kí hợp đồng với mẹ anh chính là vì tiền viện phí của mẹ em sao?” Cố Mặc Thâm vẫn chăm chú vào gọt táo, từ đầu đến cuối không hề ngoảnh mặt sang nhìn cô, sợ như thế sẽ khiến cô mất tự nhiên, hoặc cũng có thể cô sẽ cảm thấy chạnh lòng.

Sở Tranh mím môi, gật đầu một cái: “Phải… khi đó mẹ em cần tiền phẫu thuật gấp, lại đúng lúc mẹ anh tìm tới nên em đã đồng ý với điều kiện của bà ấy…”

Căn phòng bỗng chốc trở nên thing lặng, áp lực khiến lòng người bất an.

Thấy Cố Mặc Thâm không có phản ứng gì cả, Sở Tranh có phần lo lắng, sợ anh sẽ nổi giận, sợ anh sẽ oán trách cô, càng sợ anh sẽ đột nhiên rời bỏ cô mà không nói một lời nào.

Nhưng không, thực tế đã đi ngược hoàn toàn so với những gì Sở Tranh nghĩ. Cố Mặc Thâm đặt quả táo cùng con dao sắc nhọn xuống bàn, quay người nắm lấy tay cô, quắt ánh mắt đầy ấm áp và thâm tình nhìn cô đắm đuối: “Tranh Tranh… không cần biết lúc trước em bên anh là vì lý do gì, bây giờ anh thật sự nghiêm túc muốn tìm hiểu em, muốn được ở bên em, bảo vệ em,… em có thể cho anh một cơ hội không? Anh biết… trước kia anh từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, anh không hi vọng em quên đi, chỉ mong em có thể cho anh cơ hội để được bù đắp cho em. Em cũng không cần đồng ý anh ngay đâu, em cứ suy nghĩ thật kỹ, nhưng cũng đừng vội từ chối anh, hãy nhìn hành động của anh, được chứ?”

Tròng mắt Sở Tranh loè nhoè biến mọi thứ trước mặt trở nên mờ ảo, khoé môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cảm xúc, cô nhìn chăm chú nhìn anh một lúc rất rất lâu mới gật đầu: “Xem biểu hiện của anh thế nào. Nếu như anh khiến em đau lòng thêm một lần nữa thì em đảm bảo anh sẽ không còn cơ hội đâu!”

Cố Mặc Thâm kích động vồ tới muốn ôm lấy Sở Tranh nhưng lại bị cô nghiêng người tránh né.

Cô trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc hăm doạ: “Còn nữa… sau này phải được em cho phép anh mới có thể động vào người em, biết chưa?”

“Ôm cũng không được sao?” Vẻ mặt Cố Mặc Thâm ủ rũ giống hệt như mèo con bị bỏ rơi.

“Không được…” Sở Tranh cười khan một tiếng rồi lắc đầu.

“Vậy… còn nắm tay thì sao?” Trong đáy mắt của Cố Mặc Thâm len lỏi sự mong chờ.

Nhưng lại bị Sở Tranh dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt: “Cũng không được…”