Buổi sáng, Sở Tranh vừa tỉnh dậy đã chẳng thấy bóng dáng Cố Mặc Thâm đâu, đoán chắc là anh đã tới công ty, nên cô tự mình đi đến bên khung cửa sổ, nhẹ nhàng vén tấm rèm lên, để ánh nắng giọi vào trong phòng.
Nắng sớm mai dịu nhẹ ấm áp, mang theo màu vàng nhàn nhạt khiến căn phòng trở nên có sức sống hơn hẳn. Cô đứng đối diện với ánh sáng, để những tia nắng đầu tiên chiếu lên gương mặt thuần mỹ xinh đẹp, khiến đôi con ngươi đen nháy càng thêm long lanh. Dường như đã khá lâu rồi cô không có thời gian thảnh thơi như vậy!
Suốt cả buổi sáng, Sở Tranh cứ lặng im đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn quanh cảnh trước sân bệnh viện, chuyên chú đếm số lượt người qua lại, thỉnh thoảnh lại ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong vắt.
Thế nhưng, thời gian yên bình thường không được lâu, tới gần trưa, đột nhiên bên ngoài hành lang dồn dập tiếng bước chân vội vã, một chiếc băng ca thấp thoáng vụt qua trước cửa phòng bệnh của cô, giây phút ấy, trái tim cô chợt nhói lên một cái, đau đớn vô cùng.
Cô bất tri bất giác quay đầu lại nhìn, đột nhiên một thanh âm sét đánh truyền vào tai cô: “Bệnh nhân phòng số 205 đang nguy kịch, mau liên hệ với người nhà…”
Cơ thể cô vốn chưa khoẻ hẳn, lại nghe tin mẹ đang nguy kịch, khiến toàn thân cô rệu rã, chếnh choáng như sắp ngã. Phải mất một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh, loạng choạng lao ra khỏi phòng bệnh, chạy bạt mạng về phía khu cấp cứu. Mỗi bước chân cô nặng nề, hơi thở không thông, tay chân nhẹ bẫng như bay trên mây, thần trí nửa tỉnh nửa mê, nỗi lo sợ khiến trái tim cô quặn thắt.
Hai hàng nước mắt nóng hổi như mưa tuôn rơi xuống đôi gò má lạnh tanh, tròng mắt mù mịt tựa hơi sương, biến con đường trước mắt cô trở nên trắng xoá và vô vọng.
“Cầu xin mẹ… đừng xảy ra chuyện gì… nếu không con biết phải làm sao?” Suốt cả chặng đường Sở Tranh luôn miệng lẩm bẩm mỗi câu đó, giống hệt với một cái máy tự động không biết nói bất cứ câu gì khác nữa.
Vừa chạy đến cửa phòng cấp cứu, Sở Tranh đã trông thấy Sở Phi cũng đang ở đó. Cô như người mất trí lao tới túm lấy cổ áo ông ta, căm hận trừng mắt nhìn ông ta: “Có phải ông đã nói gì với mẹ tôi không hả? Ông là cái loại súc sinh không bằng cầm thú… Nếu như mẹ tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đồng quy vô tận với ông…”
Lời nói của Sở Tranh có chút nghẹn ngào, có chút đau khổ, có chút mệt mỏi, có chút bi ai.
Cô không biết vì sao Sở Phi lại có thể ra khỏi trại tạm giam nhanh như thế?
Mà lúc này thần trí cô cũng không thể nghĩ nổi mấy thứ đó nữa rồi.
Bàn tay Sở Tranh bị Sở Phi tàn nhẫn bứt ra khỏi cổ áo mình, khiến cơ thể cô mất thăng bằng ngã sỏng soài ra đất.
Mà cô không hề biết, hành động túm cổ áo Sở Phi vừa rồi của cô đã bị mấy tên “chó săn” chụp lại, càng không hề hay phía sau đây cô sẽ bị bọn họ thêu dệt như thế nào trên mạng.
Nhưng vào lúc này, không có gì quan trọng hơn tính mạng của mẹ cô, ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, không còn sức lực để bò dậy nữa rồi. Cũng may cô y tá ở gần đó chứng kiến hết thảy câu chuyện, thấy thương tình liền đi tới đỡ cô lên.
“Cô gái không sao chứ?” Cô y tá ân cần hỏi.
Sở Tranh khẽ lắc đầu: “Không sao.” Sau đó quay sang quát thẳng vào mặt Sở Phi: “Cút… ông cút khỏi đây cho tôi…”
“Tao nói cho mày biết, nếu như mày không đưa tiền cho tao thì đợi tới lúc con mẹ mày ra khỏi phòng cấp cứu, tao lại tới tìm bà ta nói với bà ta rằng mày phải đi bán thân để có tiền chữa bệnh cho bà ta, xem thử bà ta có tức giận mà vào phòng cấp cứu một lần nữa không?” Sở Phi cười như một tên điên.
Sở Tranh khóc không thành tiếng, lao tới đấm tới tấp lên người Sở Phi: “Ông là đồ khốn… không phải người… ai cho ông nói năng nói cuội với mẹ tôi hả? Ông sẽ không được chết tử tế đâu!”
Dường như bao nhiêu tích tụ bấy lâu nay của Sở Tranh đã không kìm được mà phun trào mãnh liệt.
Sở Phi thẹn quá hoá giận, vung tay đẩy mạnh khiến người Sở Tranh bay ra xa, ngã quỵ xuống, đầu đập mạnh vào tường.