Châu Khải ngại ngùng cười: “Tôi chỉ là đưa cơm cho hai người, lại không ngờ hai người đang hành sự…”
“Thành sự thì ít bại sự thì nhiều…” Cố Mặc Thâm dùng tay che miệng, nghiến răng nói từng chữ một, cố gắng hạ thấp giọng xuống nhất có thể nhưng vẫn bị Sở Tranh nghe thấy.
Cô lấp tức trừng mắt mắng: “Anh nói tầm bậy cái gì thế hả? Ban nãy chỉ là sự cố thôi!”
Cố Mặc Thâm lại nói bằng giọng mũi: “Chuyện thân mật hơn chúng ta còn làm rồi…”
Hai má Sở Tranh ngay lập tức đỏ hây như quả cà chua chín, hai hàm răng cắn chặt lấy nhau, chỉ hận không thể lập tức xiên một mũi tên xuyên qua người tên họ Cố đó.
Nói cái gì thế không biết…
Không biết xấu hổ à…
Nhận thấy bầu không khí có vẻ bất ổn, Châu Khải mau chóng chuồn lẹ, để Cố Mặc Thâm cô độc trải mình trước ánh mắt tựa như cắn nuốt người của Sở Tranh.
“Được rồi… không chọc em nữa. Anh đã bảo Châu Khải mua cháo thịt bò mà em thích nhất rồi đó, mau ăn đi cho nóng…” Cố Mặc Thâm vừa nói vừa cẩn thận mở nắp hộp cháo ra, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Sở Tranh.
Anh cẩn thận múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi, sau đó mới đút cho cô. Mặc dù mỗi hành động của anh có chút vụng về cứng ngắc nhưng cũng có pha lẫn chút đáng yêu. Dường như anh đã dần lột bỏ đi lớp mặt nạ tổng tài kiêu hãnh lạnh lùng, thay vào đó là một người đàn ông ấm áp ôn nhu, tuy có hơi sượng trân nhưng cũng có thể coi là đạt chuẩn.
Không thể không thừa nhận, dù nhìn anh ở góc độ nào đi chăng nữa thì vẫn khôi ngô và rạng ngời biết bao. Hình như trên người anh luôn có một sức hút lạ kì, khiến người đối diện không cách gì thoát ra khỏi cơn trầm mê.
Muỗng cháo đã đặt trước miệng cô được một lúc, nhưng cô vẫn thơ thẩn nhìn anh, nên anh đành lên tiếng thúc giục: “Mau há miệng ra…”
Thần thức Sở Tranh lúc này mới bừng tỉnh, cô ngượng ngập cười một cái: “À thì… cứ để em tự ăn đi…”
Anh nhíu mày nhìn cô chừng ba giây, ngay sau đó liền bưng bát cháo lên húp vào miệng, dùng cách hôn để đút cho cô.
Mà cô bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, cứ thế thuận theo từng động tác của anh.
Phải trải qua hai lần như vậy cô mới nhận ra là mình bị lợi dụng rồi, người đàn ông này thật xảo quyệt.
Nhưng hình như cô nhận ra âm mưu của anh quá muộn rồi, bát cháo anh đã đút cô ăn sạch bằng miệng, ngoài hương vị mằn mặn thơm thơm, thì trên môi cô còn vương vấn chút hương thơm nam tính đầy quyến rũ.
“Xem ra em thích kiểu này hơn…” Cố Mặc Thâm nhướng mày, cười cười trêu chọc.
Sở Tranh ngại ngùng quay mặt né tránh ánh mắt anh: “Anh là đồ khốn… dám lợi dụng lúc người ta gặp nạn…”
Cố Mặc Thâm đột nhiên chồm tới, ghé sát miệng bên mang tai cô, vừa cắn vừa liếm nhẹ, cuối cùng mới thều thào nói nhỏ: “Anh chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử cả… Em ăn no rồi bây giờ có phải tới lượt anh rồi không?”
Cô bị anh trêu chọc đến độ cả người nóng ran, nhưng vẫn cắn môi cố đẩy anh ra: “Anh điên rồi… ở đây là bệnh viện đó… lỡ có người vào thì sao?”
“Ai dám…” Hơi thở của anh tại thời khắc này bắt đầu hổn hển, mật độ trêu chọc cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
Anh hôn từ môi tới tai xuống cổ cô, đánh lên trên cơ thể cô những vết hồng hồng, thỉnh thoảng lại tặc lưỡi liếm nhẹ trên trấy tai cô, khiến cả người cô bắt đầu căng cứng, ham muốn tựa như ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể cô, khiến cô không nhịn được mà “ưm” lên một tiếng.