Sở Phi bị bảo an dẫn đi, những người xung quanh cũng tản gần hết, Sở Tranh lúc này mới buông lỏng bản thân, nhưng vì cảm xúc thay đổi đột ngột nên khiến cô bỗng dưng ngất xỉu, cũng may Cố Mặc Thâm nhanh tay đỡ kịp.
Trong bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Sở Tranh xong liền nói: “Do cô ấy quá lao lực cộng thêm bị kích động nên mới ngất đi, nghỉ ngơi một thời gian nữa là sẽ ổn thôi!”
“Cảm ơn bác sĩ…” Mắt Cố Mặc Thâm từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Sở Tranh, cũng không biết bác sĩ đã rời đi từ lúc nào.
Anh nhẹ nhành ngồi xuống cạnh giường bệnh, dịu dàng vén mấy sợi tóc bù xù ra giữa mặt cô, lại đặt một nụ hôn ấm áp trên vầng trán nhấp nhô đầy cương nghị của cô.
Cô gái nhỏ bé này ngày thường tỏ ra hoạt bát vui vẻ, không sợ khó, không sợ khổ, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến những chuyện mình đã trải qua. Ở bên anh ba năm, thậm chí cô còn chưa bao giờ nói cho anh biết mẹ cô đang nằm viện. Nếu không phải hôm qua anh đi tìm Thẩm Mạn hỏi chuyện, lại thêm hôm nay tình cờ chứng kiến cảnh Sở Phi bạo hành cô, thì anh thực sự không biết, cũng không dám tin là cô đã từng trải qua một quá khứ bất hạnh đến vậy!
Cũng trách anh, đáng lẽ ra anh nên điều tra sớm, nếu như thế thì cô sẽ không quá lao lực vì làm việc quá nhiều, cũng sẽ không để Sở Phi có cơ hội tới tìm cô gây phiền phức.
So với ông bố bạc tình phản bội vợ con của anh, thì ông bố vũ phu thường hành hạ vợ con của cô còn khốn nạn gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, trái tim Cố Mặc Thâm bất chợt đau nhói, tròng mắt cay cay, ngay sau đó, những giọt nước long lanh như mưa bất giác tuôn xuống, nhỏ từng hạt trên cánh tay gầy ốm xanh xao của cô.
Anh thương cô bao nhiêu thì tự trách mình bấy nhiêu!
Qua một ngày một đêm Sở Tranh mới tỉnh lại, mà Cố Mặc Thâm vẫn luôn túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước.
Hai mắt cô lờ đờ nhìn anh, đôi môi khô ráp mấp máy nói từng chữ một: “Vết thương của anh sao rồi? Xin lỗi… lại gây thêm phiền phức cho anh…”
“Không sao… chỉ bị thương nhẹ thôi!” Cố Mặc Thâm nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười hiếm hoi chưa từng có: “Ngược lại là em đó… không biết tự chăm sóc mình gì cả…”
Sở Tranh sực nhớ ra hẹn thanh toán viện phí của mẹ, cô yếu ớt chồm người ngồi dậy, muốn rời khỏi giường lại bị Cố Mặc Thâm ngăn cản.
“Em muốn đi đâu?” Cố Mặc Thâm hỏi.
Sở Tranh đáp: “Em phải đi nộp viện phí cho mẹ…”
“Anh đã nộp giúp em rồi, cũng đã thuê hộ tá riêng tới chăm sóc dì, việc của em bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt…” Cố Mặc Thâm ân cần đỡ Sở Tranh nằm lại giường, sau đó rót một ly nước ấm đưa cho cô uống.
Sở Tranh nhận lấy ly nước, dốc đáy ly lên uống một ngụm: “À thì… hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi. Em đã không sao rồi, có thể tự chăm sóc mình…”
Cố Mặc Thâm cau mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô giống như muốn xuyên thấu linh hồn của cô vậy, một giây sau đó, anh liền đè cô trên giường, hung hăng áp sát lên người cô, khoảng cách rất gần, rất nguy hiểm: “Có thể tự chăm sóc mình tới mức ngất xỉu phải đi cấp cứu à? Em tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu khổng tôi không ngại dùng cách của mình để xử lý em đâu! Dù sao thì hành xử ở bệnh viện tôi cũng chưa bao giờ thử qua, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy kích thích rồi…”
Sở Tranh nghiến răng ken két: “Anh có còn là người không hả! Ngay cả bệnh nhân cũng không tha…”
Cố Mặc Thâm nhếch môi cười nhạt, ý vị trong mắt anh mỗi lúc một sâu xa: “Chỉ cầm thú với mình em thôi!”
Lúc anh đương định đứng lên, bất ngờ va phải chân giường khiến anh trượt ngã trên người cô, hai làn môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại đọng lên trên đó hương vị ngọt ngào như chiếc kẹo đường, bơ sữa chảy đầy trong tim.
Đúng lúc ấy, cửa đột nhiên mở toang ra, Châu Khải đi từ ngoài vào nhìn thấy cảnh tượng đó giống như bị chọc thủng mắt, vội vàng đưa tay che mặt lại, mau chóng xoay người rời đi.
“Xin lỗi… làm phiền rồi…”
Cố Mặc Thâm bị Sở Tranh đẩy mạnh một cái, suýt nữa thì bổ nhào ra đất, cũng may anh giữ được thăng bằng tốt.
Anh hắng giọng nói: “Đứng lại! Có chuyện gì?”