"Ha ha ha..." Mạch Ca cười lớn, hai mắt xích hồng nhìn về phía Vu Tương Băng nói ra, " Mạch Ca ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nữ nhân của ta lại hỏi ta vì cái gì chưa chết. Ta cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, nữ nhân của ta sẽ thờ ơ đối với lời nói của ta. Ta càng chưa bao giờ nghĩ tới, Mạch Ca ta sẽ bị nữ nhân của mình phản bội. Vu Tương Băng, Mạch Ca chỗ nào có lỗi với ngươi? Ngươi muốn làm loại kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng?"
Chân chính khiến cho Mạch Ca tức giận chính là, Vu Tương Băng lại dám không nghe lời của hắn, không chỉ có như vậy, còn gọi thẳng tên của hắn. Ngay trong ý thức của hắn, hắn chính là trời của tất cả nữ nhân của hắn.
Vu Tương Băng nghe đến đó, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng cũng không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ có một loại bi ai. Chẳng những là vì nàng bi ai, mà còn vì những tỷ muội đã chết lúc trước bi ai.
"Mạch Ca, ta lúc trước hẳn là điên rồi hoặc mắt bị mỳ, thế mà lại đắm chìm ở sự độc chiếm của ngươi." Vu Tương Băng lắc đầu, "Đáng tiếc những tỷ muội của ta đã chết oan, nếu nói đến phản bội, chỉ có tiện nhân Chúc Anh Hoa..."
"Im ngay, nếu như ngươi lại dám nửa chữ nói xấu Anh Hoa, ta giết chết ngươi kỹ nữ này." Lửa giận của Mạch Ca liền bốc lên.
Chính mình đã chết qua một lần, nghĩ rằng bản thân sẽ không vì những việc râu ria khiến cho phẫn nộ, thế nhưng tại thời khắc này hắn mới phát hiện, đó lav việc cỡ nào khó khăn. Một nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn luôn lấy hắn làm trung tâm, hiện tại lại dám không nhìn tới sự tồn tại của hắn, thậm chí còn dám đứng bên người nam tử khác.
Vu Tương Băng không có ngừng nói, vẫn bình tĩnh nói tiếp, "Ngoài mặt ngươi cùng chúng ta hiểu nhau yêu nhau, thậm chí không giữ lại chút bí mật gì, nhìn ngươi đồng dạng giống chúng ta thật tâm đối xử với đối phương. Thế nhưng hiện tại ta thấy ngươi hoàn hảo vô khuyết, ta mới biết được, ngươi cùng chúng ta khác biệt. Ngươi sớm đã tách ra một tia hồn phách lưu lại Thất Luân chi địa, cho dù sau khi ngươi vẫn lạc, hồn phách mà ngươi lưu tại Thất Luân chi địa vẫn có thể lần nữa thu hoạch đến tân sinh. Chuyện này, ngươi chưa bao giờ nói với chúng ta. Ngươi đối xử tốt với chúng ta, cũng vì thừa biết chúng ta sẽ không đưa ra yêu cầu khác mà thôi..."
Thiên Phủ Viêm vốn ở một bên cũng lập tức nói, "Không sai, lúc trước nếu như không phải nhờ ta, người này sớm đã không thể tồn tại. Ta cứu hắn, kết quả chuyện hắn làm đầu tiên chính là phản bội ta, Thiên Phủ Viêm ta chưa bao giờ thấy qua tên gia hỏa nào ti tiện ác độc như vậy."
Vu Tương Băng kinh ngạc nhìn Thiên Phủ Viêm, nàng cũng không có tiếp lời của Thiên Phủ Viêm, mà tự nói ra, " Sau khi ngươi chết đi, Chúc Anh Hoa mang theo những tỷ muội còn sống đến Mạch gia của ngươi, tìm kiếm sự trợ giúp. Kết quả ngay tại buổi chiều đâu tiên ở Mạch gia, Chúc Anh Hoa liền cùng Mạch Trụ thông đồng với nhau. Tiếp sau đó, nàng còn cưỡng bách Thi Mạn tỷ hầu hạ Mạch Trụ, Mạn tỷ không nguyện ý, nàng liền ép buộc Mạn tỷ làm chuyện này, cuối cùng Mạn tỷ không chịu được nhục nhã liền tự sát..."
"Mạn Mạn..." Mạch Ca thê lương kêu một tiếng, lập tức giận dữ hét, "Vu Tương Băng ngươi im miệng cho ta."
Vu Tương Băng vẫn tiếp tục chậm rãi nói "Ta vì báo thù cho Mạn tỷ, dưới sự giúp đỡ của Ninh Đạo Quân thành công đánh lén Mạch Trụ. Ha ha, kết quả ta bị người của Mạch gia ngươi bắt được, lột sạch quần áo đính ở ngoài quảng trường Mạch thị, dưới mặt đất dùng Thâm Uyên Ô Hỏa thiêu đốt hồn phách của ta vài vạn năm, nếu như không phải Địch đại ca cứu giúp, giờ phút này ta hẳn vẫn còn đang bị Địa Hỏa thiêu đốt."
Nói đến đây, Vu Tương Băng bình tĩnh nhìn Mạch Ca, " Vu Tương Băng ta đối với ngươi không cũng có thua thiệt, nếu như muốn nói thua thiệt, là Mạch Ca người đã thua thiệt những tỷ muội chúng ta. Từ giờ trở đi, Vu Tương Băng cùng Mạch Ca không hề có quan hệ. Còn Mạch gia của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu."
Mạch Ca không để ý đến Vu Tương Băng, ánh mắt của hắn rơi xuống người Địch Cửu, ngữ khí thản nhiên nói, "Xem ra người ngươi dựa vào chính là tên gia hỏa đứng cạnh ngươi, đáng tiếc..."
Ngay lúc nói chuyện, Mạch Ca liền đưa tay ném ra một viên trận kỳ màu xanh, không gian xung quanh đột nhiên biến đổi. Một loại kiềm chế truyền đến khiến người ta hít thở không thông, theo đó Mạch Ca liền quát, "Vây!"
Sau một khắc gần hai trăm tên tu sĩ chia làm bảy cái hướng đứng thẳng, đem không gian nơi mấy người Địch Cửu đứng đều khóa kín lại.
"Mạch Ca, ngươi thế nhưng lại bố trí Không Gian Thất Tỏa Thần Trận..." Thiên Phủ Viêm tức giận ngón tay đều trở nên run rẩy, từ sau khi bên cạnh hắn có tên gia hỏa Mạch Ca so với chó còn muốn trung thành và nghe lời, Thiên Phủ Viêm cũng rất ít khi quan tâm đến những chuyện bày trận nhỏ nhặt này. Mấy lần ban đầu, hắn còn lo lắng Mạch Ca sẽ len lén giấu đi một ít Hỗn Độn Nham Tương, nhưng mỗi lần Mạch Ca đều nộp lên đầy đủ Hỗn Độn Nham Tương, không một chút giấu diếm, trong lòng hắn lại không còn nghi ngờ.
Hiện tại hắn mới biết được, Mạch Ca sớm đã đánh chủ ý lên đồ vật của mình.
Mạch Ca cười ha ha, "Thế ngươi nghĩ sao? Ta thực sự sẽ bố trí ra Tụ Chân Thần Trận? Giúp ngươi thu thập Hỗn Độn Nham Tương? Chẳng qua nếu như không phải do ngươi tự tìm đường chết, mặc dù ta bố trí trận, nhưng cũng sẽ không động được tới ngươi. Ít nhất hiện tại sẽ không, chỉ có thể nói chính ngươi tự tìm đường chết."
Địch Cửu từ tốn nói, "Thiên Phủ Viêm, nhìn ngươi tuy đã sống lâu mấy năm, nhưng bàn về xảo trá, ngươi so người này vẫn kém xa lắc."
Thời gian Thiên Phủ Viêm run rẩy cũng trôi qua, hắn dần bình tĩnh trở lại, hắn chậm rãi nói ra, "Không sai, so về xảo trá, ta vẫn còn kém tên này quá xa. Ta vẫn cho rằng hắn giúp ta bố trí Tụ Chân Thần Trận, vì ta thu thập Hỗn Độn Nham Tương. Không nghĩ đến người này sớm đã có mưu đồ, đem Không Gian Thất Tỏa Thần Trận ngụy trang thành Tụ Chân Thần Trận, mà ta lại vẫn đối với hắn tràng đầy tín nhiệm."
Mạch Ca khinh thường nói, "Đó là bởi vì trình độ Trận Đạo của ngươi thật sự quá rác rưởi mà thôi. Vẫn cho rằng chính mình là cấp sáu Thần Trận sư, thậm chí cả ngày nghiên cứu Trận Đạo, kỳ thật trong mắt ta, ngươi chính là một cái rác rưởi Trận Đạo. Lấy thiên phú Trận Đạo này của ngươi, cũng nghĩ bước vào cấp bảy Thần Trận Đế, từ Liệt Luân Nhãn ra ngoài? Dù sao mọi người cũng quen biết lâu rồi, chỉ cần ngươi giao ra Liệt Luân Nhãn trận bàn, ta cam đoan sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Ngươi làm sao lại biết Liệt Luân Nhãn?" Thiên Phủ Viêm trong lòng kinh hãi, chuyện này hắn chưa nói từng nói với bất kỳ ai, Mạch Ca làm sao mà biết được?
Mạch Ca cười lạnh, cũng không thèm trả lời Thiên Phủ Viêm.
Thiên Phủ Viêm cũng không có hỏi lại, hắn bỗng nhiên cảm giác có chút may mắn đối với chuyện lần, nếu như không nhờ chuyện lần này, tương lai khi hắn chết trong tay Mạch Ca, chỉ sợ hắn vẫn tưởng rằng Mạch Ca là một con chó đối với hắn tuyệt đối trung thành.
"Nói như vậy, Trận Đạo của ngươi hẳn rất mạnh mẽ?" Địch Cửu đưa tay ra, Thiên Sa Đao rơi vào lòng bàn tay của hắn, ngữ khí của hắn tựa hồ cũng không hề bối rối.
"Chí ít so với ngươi vẫn mạnh hơn, mặc dù ngươi đánh lén khiến Thiên Phủ Viêm bị thương nặng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của ta..." Mạch Ca nói xong, cầm ra một kiện Linh Lung Ngọc Tháp, đồng thời quát, "Mọi người dựa theo ta truyền âm hành động, động thủ..."