Thế giới thứ chín

Chương 815




"Không sai, ngọc giản này có thể bán cho ta?" Địch Cửu nhìn miếng ngọc giản này liền thích, hắn còn có một cái đỉnh cấp thủ đoạn, đó chính là đao trận.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, lại trở lại Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên, nếu như mượn nhờ đao trận mà nói, hắn tin tưởng cho dù bị đông đảo Hợp Đạo vây công, hắn cũng nắm chắc được vây khốn đối phương.

Trước đó cấp bậc đao trận của hắn mặc dù không tệ, nhưng theo tu vi của hắn tăng lên đã càng ngày càng theo không kịp, hiện tại có cái Trận Đạo ngọc giản, hắn lại đem đao khí của mình thăng cấp. Hợp Đạo cường giả tại Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên với hắn mà nói, đó chính là ha ha. Đặc biệt là Nặc Lạp, bản thân hắn không tìm nàng phiền phức đã rất tốt rồi, lúc nào lại đến phiên Nặc Lạp kia tìm Địch Cửu hắn phiền phức?

Thiên Phủ Viêm vội vàng thi lễ một cái nói ra, "Địch huynh khách khí, ngọc giản này ta sớm đã nhìn qua, tự nhiên là đưa cho Địch huynh. Địch huynh nếu như ưa thích Trận Đạo ngọc giản, chỗ của ta còn có không ít."

Lúc đang nói chuyện Thiên Phủ Viêm lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Địch Cửu, toàn bộ Trận Đạo bên trong ngọc giản đều hắn thu thập được, tất cả đều chuẩn bị cho một ngày bước vào Thần Trận Đế cấp bảy.

Địch Cửu tiếp nhận chiếc nhẫn, thần niệm quả nhiên quét thấy đủ loại Trận Đạo ngọc giản, trong lòng nhất thời đại hỉ, "Không sai, những vật này đối với ta đều hữu dụng. Vấn đề thứ nhất liền coi như đã ổn, ta còn có vấn đề thứ hai, ngươi biết Thất Luân chi địa là như thế nào xuất hiện? Vì sao mỗi 49 ngày liền có Hỗn Độn Nham Tương, mà Hỗn Độn Nham Tương này sau khi biến mất lại đi tới địa phương nào?"

Thiên Phủ Viêm âu sầu buồn bã đáp, "Địch huynh, mặc dù sống ở đây đã rất lâu, thế nhưng lai lịch của Hỗn Độn Nham Tương ta cũng thật không rõ lắm. Ta cũng không biết những nham tương cuối cùng đi đến địa phương nào. Nếu như ta biết, ta cũng không cần phải mỗi lần chỉ lấy tới được mười giọt Hỗn Độn Nham Tương."

Địch Cửu tin tưởng lời Thiên Phủ Viêm nói, hắn vỗ vỗ Thiên Phủ Viêm, "Ngươi đi tu luyện đi, vấn đề thứ nhất ngươi trả lời, ta rất là hài lòng."

"Đa tạ Địch huynh." Thiên Phủ Viêm cơ hồ chờ đợi không kịp liền vọt vào trong Hỗn Độn Nham Tương điên cuồng khôi phục nhục thân cùng tu vi của mình.

Địch Cửu không có tiếp tục tu luyện, mà là bắt đầu nghiên cứu Trận Đạo ngọc giản trong tay.

Chỉ là Địch Cửu vừa mới từ trong Trận Đạo ngọc giản cảm nhận ra được thứ mới, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên lại giảm xuống. Lập tức Đạo Hỏa của hắn truyền đến tin tức, Hỗn Độn Nham Tương biến mất.

"Địch huynh, Hỗn Độn Nham Tương muốn biến mất, ngươi tranh thủ thời gian thu thập một chút rồi đứng lên..." Thiên Phủ Viêm cũng đình chỉ tu luyện, hắn đối với Hỗn Độn Nham Tương quá mức quen thuộc, vội vàng nói với Địch Cửu.

Địch Cửu cũng không trước tiên liền thu thập Hỗn Độn Nham Tương, hắn tìm kiếm Thánh Dương Châu. Thế nhưng khiến hắn khiếp sợ là, Thánh Dương Châu tiền vào Hỗn Độn Nham Tương cũng đã biến mất không thấy.

Thánh Dương Châu không thấy, vậy cũng đồng nghĩa với việc Lăng Hiểu Sương biến mất không thấy gì nữa.

Trông thấy Địch Cửu không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Hỗn Độn Nham Tương, trái tim của Thiên Phủ lập tức đập mạnh trở lại. Hắn đoán được Địch Cửu bởi vì Lăng Hiểu Sương biến mất nên mới nhíu mày, rất có thể giống như hắn, vì hạt châu kia.

Tuy thời gian chỉ hơn một ngày ngắn ngủi, hắn tuy bị trọng thương, đối với Hỗn Độn Nham Tương lại cực kỳ quen thuộc, cho nên hắn khôi phục rất nhanh, đã đạt tới cảnh giới Hợp Đạo trung kỳ. Bất quá hắn khẳng định, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Địch Cửu.

"Địch đại ca, đa tạ ngươi, ta đã Hợp Đạo sơ kỳ." Vu Tương Băng kích động không thôi đi tới, thanh âm đều mang theo run rẩy. Nàng cho rằng bản thân sớm đã không có tương lai, nhưng mà những sự tình phát sinh gần đây, khiến cảm giác giống như mình đang nằm mơ.

"Chúc mừng ngươi, Tương Băng sư muội." Địch Cửu một bên chúc mừng Vu Tương Băng, một bên cầm lên lôi châu của Diệp Ức Mặc. Thần hồn của Diệp Ức Mặc sớm đã ngưng thực không gì sánh được, giờ phút này nàng vẫn như cũ tại điên cuồng vận chuyển chu thiên khôi phục công pháp, cho dù Hỗn Độn Nham Tương biến mất cũng không có tỉnh lại.

Địch Cửu đem Lôi Hải Thần Châu bỏ vào phía dưới Kiến Mộc trong Đệ Cửu thế giới, hắn không tiếp tục quấy rầy Diệp Ức Mặc khôi phục.

"Địch đại ca, ngươi tìm được Hiểu Sương sư tỷ sao..." Vu Tương Băng hỏi được một nửa, liền triệt để dại ra.

Nàng nhìn thấy một thanh niên dẫn một đám người đi tới, thanh niên kia nàng quá quen thuộc, đó từng là cả bầu trời của nàng, đã từng là tất cả, cũng chính là phu quân của tỷ muội các nàng, Mạch Ca.

Mạch Ca thế nhưng lại không chết, không đúng, phải nói Mạch Ca tại Thất Luân chi địa khôi phục? Mạch Ca làm sao có thể khôi phục? Nàng rõ ràng biết được Mạch Ca lúc đó đã thần hồn câu diệt.

Mạch Ca đồng dạng cũng nhìn thấy Vu Tương Băng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Địch Cửu đang đứng cạnh Vu Tương Băng, tay đều siết chặt ra máu. "

Băng Băng, hắn là ai?" Mạch Ca tận lực làm chậm lại ngữ khí của mình, ánh mắt quét tới Địch Cửu đang đứng cạnh Vu Tương Băng.

Vu Tương Băng há to miệng, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện một chữ đều không thể nói được. Vô số hình ảnh và cảnh tượng lướt qua trong đầu nàng, chỉ trong thời gian ngắn nhưng nàng cảm giác đã trải qua mười vạn năm. Nếu đổi thành lúc trước, nàng đã sớm nhào về phía Mạch Ca. Nhưng bây giờ, nàng lại có chút mờ mịt.

Từ khi tỷ muội của nàng khiêu khích Ninh Thành tại Thái Dịch giới, dẫn đến kết quả bị Ninh Thành đuổi giết phải trốn trong vô vọng, sau khi Mạch Ca cũng bị Ninh Thành giết chết, nàng cảm thấy chính mình đã hiểu rõ.

Mạch Ca cũng chỉ xem tỷ muội các nàng đang phụ thuộc vào hắn mà thôi, nói khó nghe hơn chính là xem tỷ muội các nàng giống như đồ vật mà hắn sở hữu. Nàng tin tưởng nếu có thêm cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân giống như thời gian lúc đó, chỉ biết sống như một con rối gỗ, không thể làm chính mình, cả bầu trời của nàng đều chỉ có Mạch Ca.

Nàng nghĩ rằng Mạch Ca đã chết rồi, nhưng hiện tại Mạch Ca cũng không có chết, thời điểm nàng chân chính đối mặt với Mạch Ca, mình không biết phải nên nói gì.

"Băng Băng, ngươi trước hãy tới bên cạnh ta, những chuyện khác lúc sau hẳn nói." Thời gian thật dài trôi qua nhưng Vu Tương Băng cũng không có lên tiếng, cũng không thấy Vu Tương Băng động đậy tý nào, Mạch Ca hít một hơi thật sâu, lần nữa chậm rãi nói ra.

Một loại dày vò không cách nào nói chuyện trôi qua, thời gian dần trôi khiến Vu Tương Bằng cũng bình tĩnh trở lại, nàng cũng không có hướng về bên người Mạch Ca, mà là mang theo thanh âm run rẩy hỏi, "Mạch Ca, vì sao ngươi chưa chết?"