Thế giới thứ chín

Chương 817




Tu sĩ trong bảy trận cơ thuộc Không Gian Thất Tỏa Thần Trận đều tế ra pháp bảo, mà trong mỗi một trận cơ đều xuất hiện hơn mười người xông về phía Địch Cửu.

Có lẽ theo Mạch Ca, Thiên Phủ Viêm vừa mới trọng thương, sức chiến đấu căn bản cũng không đáng để hắn bận tâm. Thế nhưng hắn cũng thể không nghĩ tới, sau khi Đạo Hỏa của Địch Cửu ngăn cản Hỗn Độn Nham Tương, Thiên Phủ Viêm còn có thể ở trong Hỗn Độn Nham Tương tu luyện.

Thiên Sa Đao của Địch Cửu đánh xuống một đường, sau một khắc Luân Hồi Mộc Kiều đen kịt rơi vào dưới chân của hắn.

"Oanh!" Đao mang của Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mạc dài gần ngàn trượng, đao mạc phía dưới Không Gian Thất Tỏa Thần Trận vang lên từng đợt kèn kẹt.

Theo âm thanh ken két vang, tựa hồ đại trận vẫn luôn giam cầm vùng không gian này đột nhiên lại bị san bằng căn cơ, một chút liền đại suy.

Không gian lần nữa khôi phục sự nhẹ nhàng cùng bình thường, gần trăm tu sĩ đang phóng về phía Địch Cửu kia theo bản năng trở nên ngơ ngác, đây là có chuyện gì? Dựa theo sự tính toán của Mạch Ca, Không Gian Thất Tỏa Thần Trận khóa lại Địch Cửu cùng Thiên Phủ Viêm, sau đó bọn hắn có thể nhẹ nhàng xử lý Địch Cửu cùng Thiên Phủ Viêm ở trong đại trận, đồng thời bắt lại.

Nhưng bây giờ bọn hắn còn chưa vọt tới bên người Địch Cửu, Không Gian Thất Tỏa Thần Trận liền sụp đổ rồi?

Một loại tâm thần khí tức luân hồi kiềm chế bọn hắn truyền đến, liền ngay cả Thiên Phủ Viêm cũng đều khiếp sợ nhìn chằm chằm cầu gỗ màu đen dưới chân Địch Cửu, đây tuyệt đối chính là Luân Hồi Kiều...

Mạch Ca cũng dại ra, Không Gian Thất Tỏa Thần Trận chính mình tỉ mỉ bố trí đã nhiều năm, một đao của Địch Cửu liền có thể xé rách? Mà người này thậm chí ngay cả Luân Hồi Kiều cũng có?

Người tu luyện tại Thất Luân chi địa, phần lớn tu sĩ đều là hồn phách không được đầy đủ, hoặc là nhục thân không hoàn thiện. Dù Địch Cửu còn không có chân chính khống chế Luân Hồi đạo vận, thậm chí chưa chạm được tới Luân Hồi đạo vận, nhưng khí tức của Luân Hồi Kiều đối với bọn hắn vẫn y nguyên có một loại áp chế tuyệt đối.

Không Gian Thất Tỏa Thần Trận vốn đã bị một đao của Địch Cửu xé mở, đông đảo tu sĩ đã khôi phục hồn phách không cách nào náu thân, Luân Hồi Kiều vừa tế ra, một đám người nhao nhao bị cuốn vào Luân Hồi Kiều, thậm chí không cần Địch Cửu động thủ, liền kinh ngạc nhìn những tu sĩ này bị cuốn vào Luân Hồi Kiều tan thành mây khói.

Cho tới giờ khắc này, Địch Cửu đối với sự cường đại của Luân Hồi Kiều mới có một chút hiểu rõ.

Mạch Ca đờ đẫn nhìn đông đảo tu sĩ tan thành mây khói, hắn theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Chỉ là Thiên Sa Đao của Địch Cửu đã mang theo vô tận đao mang bổ tới, Mạch Ca cũng cảm giác được lĩnh vực của mình đồng dạng với vỏ trứng gà vỡ vụn thành từng mảnh.

"Phốc!" Mạch Ca đã là Hợp Đạo sơ kỳ, thế nhưng cũng không có nửa điểm năng lực để phản kháng, ngay lập tức bị Địch Cửu bổ ra nửa người.

Mạch Ca điên cuồng lui lại, đồng thời thất thanh kêu lên, "Băng Băng, ngươi thật là lòng dạ độc ác. Cho dù ta quên nói với ngươi, ta có một sợi tàn hồn tại Thất Luân chi địa, ngươi cũng không thể mặc cho người khác tại ngay dưới mắt của ngươi giết ta à. Dù Mạch Ca ta muôn vàn không đúng, ta đối xử với các ngươi cũng là thật lòng, huống hồ ta nơi nào không đúng? Liền xem như thời tiết lạnh, ta cũng sợ các ngươi bị lạnh..."

"Phốc!" Mạch Ca còn chưa kịp nói hết lời, lĩnh vực của Địch Cửu lại lần nữa áp chế xuống khiến hắn phun ra một đạo huyết tiễn.

Vu Tương Băng trầm mặc, nàng nhớ tới lúc trước Mạch Ca đối với mấy người tỷ muội các nàng dung túng cùng cưng chiều. Mạch gia liền xem như ác độc, Mạch Ca đối với mấy người các nàng cũng thật sự tốt.

Trước đó nàng đối với cuộc sống như vậy cảm thấy rất tự hào, hiện tại nàng lại thấy bản thân mình lúc trước thật đáng thương, nàng lúc đấy có khác gì một con sủng vật bị nuôi nhốt.

Nhưng cho dù có như thế nào, Mạch Ca thật sự đã đối xử rất tốt đối với các nàng. Dù nàng không muốn tiếp tục lại sinh hoạt cùng Mạch Ca, thế nhưng tất cả ký ức lúc trước cũng đâu thể dễ dàng quên được.

Vu Tương Băng cảm nhận được Thiên Sa Đao của Địch Cửu mang theo từng đợt một sát thế đao ý, nàng thật sự nhịn không được nữa quỳ xuống trước mặt Địch Cửu.

Địch Cửu có chút nhíu mày, hắn biết ý của Vu Tương Băng, nhưng hắn cảm giác được tên Mạch Ca này đồng dạng giống như một con rắn độc, nếu như hôm nay hắn không giết Mạch Ca, tương lai rất có thể hắn sẽ bị cắn lại một ngụm.

Hiện tại Vu Tương Băng quỳ xuống đất cầu tình, hắn cũng không thể hờ hững. Biết rõ không giết Mạch Ca sẽ để lại hậu hoạn, Địch Cửu vẫn còn có chút do dự.

Thời khắc này Vu Tương Băng một chữ đều nói không ra, chỉ là quỳ xuống đất không ngừng rơi lệ.

Trông thấy Vu Tương Băng quỳ trên mặt đất cầu tình cho mình, Mạch Ca không dám lại động. Hắn chỉ hy vọng Địch Cửu có thể nể mặt Vu Tương Băng, tha cho hắn một lần.

Nếu lần này hắn bị Địch Cửu giết, vậy hắn thật sữ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để sống lại, thậm chí ngay cả luân hồi cũng không có cách nào luân hồi.

Chỉ cần lần này hắn có thể sống sót, tương lai cuối cùng sẽ có một ngày hắn tìm về trả thù, đáp lại những vũ nhục hắn nhận được hôm nay.

Địch Cửu đưa tay một bàn tay chụp về phía Mạch Ca, Mạch Ca đồng dạng giống như một con diều bị đứt dây, bị Địch Cửu đánh văng ra hơn mười trượng xa, nện vào trên một tảng đá lớn bên hồ, một lần nữa phun ra từng đạo huyết tiễn.

"Cút đi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện, đừng có lại gặp phải ta." Địch Cửu chung quy vẫn nễ tình có Vu Tương Băng cầu tình nên mới tha cho Mạch Ca một mạng.

Mạch Ca khiến cho hắn cảm giác giống như một con rắn độc, liền xem như cho Vu Tương Băng mặt mũi mới không giết Mạch Ca, hắn cũng muốn lưu lại một điểm chuẩn bị ở phía sau.

Dựa theo bản tính của Địch Cửu, nếu buông tha cho đối phương, tự nhiên sẽ không tiếp tục động thủ. Hắn sở dĩ lại cho Mạch Ca một chưởng, đó là bởi vì một tát này của hắn đã lưu lại một đạo vết tích quy tắc bên trong Mạch Ca. Trừ phi tương lại tu vi của Mạch Ca xa xa mạnh hơn hắn, thậm chí đối với Quy Tắc Đại Đạo của hắn cũng có nhất định hiểu rõ, bằng không mà nói, vết tích đạo quy tắc này sẽ vĩnh viễn lưu tại bên trong Mạch Ca.

Mạch Ca nghe được lời nói của Địch Cửu, ngay cả đầu đều không dám ngẩng lên, cấp tốc thối lui ra khỏi hồ khô cạn, chớp mắt liền đi xa.

Địch Cửu thu hồi Luân Hồi Mộc Kiều, những tu sĩ còn chưa bị Luân Hồi Kiều kéo vào điên cuồng bỏ chạy, không có một người còn dám lưu tại nơi này. Địch Cửu sở hữu được Luân Hồi Kiều có thể áp chế tu sĩ hồn phách không được đầy đủ, còn lưu tại nơi này chịu chết sao? Liền ngay cả Bặc Du Diễm, cũng không dám lưu tại nơi này nhiều thêm chút nữa.

Trước đây không lâu hồ Hỗn Độn Nham Tương cùng phi thường náo nhiệt, giờ phút này chỉ còn lại ba người Địch Cửu cùng Vu Tương Băng và Thiên Phủ Viêm.

Thiên Phủ Viêm nhìn về hướng mà Mạch Ca biến mất, thở dài một tiếng nói ra, "Địch huynh, ngươi thả đi người này, hậu hoạn vô tận a."

Địch Cửu mỉm cười, "Ta nếu dám thả hắn, cũng sẽ không để ý tới hậu hoạn. Tương Băng sư muội, ngươi đứng lên đi, từ nay về sau, ngươi cùng người này lại không bất luận liên quan gì."