"A..." Địch Cửu còn chưa kịp thu truyền tin châu của nàng ấy về tay thì bỗng thấy Lăng Hiểu Sương giật mình thu hồi lại, nàng nhìn lướt qua truyền tin châu một cái, lo lắng thốt lên: "Địch đại ca, nguy rồi. Thời điểm khi ta tấn cấp Hợp Đạo thì Thải Cơ tỷ có phát một đạo tin tức cầu cứu qua truyền tinh chầu cho ta, thế nhưng lúc ấy xảy ra nhiều chuyện quá, về sau thì ta lại bị Mại Vưu lấy mất nhẫn trữ vậy nên không biết tới chuyện này. Thật xin lỗi a, Địch đại ca, ta cần phải đi tìm Thải Cơ tỷ, chờ ta giải quyết chuyện bên chỗ tỷ ấy xong, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, dẫn ngươi đi Hỗn Loạn giới."
Địch Cửu đã từng nghe Lăng Hiểu Sương nhắc qua về cái tên Thải Cơ này một lần, quả nhiên tính tình của Lăng Hiểu Sương rất hợp để hắn kết giao làm bằng hữu. Vừa nhận được tin tức từ người quen từ cả ngàn năm trước, nàng hoàn toàn có thể giả vờ lướt qua làm như không thấy, dù sao chuyện cũng đã qua một đoạn thời gian dài như vậy, nhưng Lăng Hiểu Sương lại không phải là người vô tình vô nghĩa như thế.
"Ta tạm thời không vội, ta còn muốn chờ qua một đoạn thời gian nữa mới có thể đi tới Hỗn Loạn giới. Hiểu Sương, ngươi cứ việc đi trước đi, có cần ta hỗ trợ gì không?" Địch Cửu thoải mái nói, trước khi chính thức bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên cảnh, hắn không có ý định đi hư không lăn lộn.
Hỗn Loạn giới và Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên đều giống nhau, là một giới vực tồn tại vô số cơ duyên và tài nguyên tu liệu, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều cường giả đỉnh cấp, thậm chí có cả cường giả bước thứ ba. Hắn phải mau chóng nâng cao thực lực của bản thân lên, nếu không thì một tu sĩ Đạo Nguyên nho nhỏ mà muốn tới hư không lăn lộn, một khi gặp phải cường giả loại ấy, chẳng phải là muốn vứt bỏ cái mạng mình rồi hay sao?
Đừng bảo là người khác, chỉ nhìn vào Lăng Hiểu Sương trước mắt đây thì hắn liền xa xa không phải là đối thủ của nàng ấy rồi.
Lăng Hiểu Sương lắc đầu, "Không cần đây Địch đại ca, một mình ta đi là được."
Địch Cửu thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, trước kia ngươi có nói rằng vị Thải Cơ đạo hữu ấy là tu luyện cổ võ?"
Lăng Hiểu Sương gật đầu, "Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đạo niệm tương hợp, cùng một chỗ tại hư không mênh mông tìm kiếm cơ duyên. Thời điểm khi vị cường giả bước thứ ba kia độ đại suy thì ta và Thải Cơ tỷ đang ở cùng nhau, cho nên vừa khéo được chứng kiến cảnh tượng choáng ngợp đó. À, trùng hợp lắm, đại năng bước thứ ba nọ và Thải Cơ tỷ đều đến từ một tinh cầu đấy."
"Tinh cầu kia có thể cho ra cường giả loại này, hẳn là một địa phương có quy tắc thiên địa rất hoàn thiện nhỉ?" Địch Cửu tò mò suy đoán.
Lăng Hiểu Sương lắc đầu, "Không phải, đó là một tinh cầu của phàm nhân mà thôi. Ta nhớ đã từng nghe Thải Cơ tỷ nhắc đến, nơi đó được gọi là Địa Cầu..."
"Cái gì?" Địch Cửu kinh ngạc thốt lên, Địa Cầu? Hắn không nghĩ tới ở khoảng cách bên ngoài Địa Cầu vô số ức năm ánh sáng lại còn có thể nghe được tới tin tức của đồng hương.
"Địch đại ca, ngươi từng nghe nói qua về nơi này rồi à?" Lăng Hiểu Sương thấy thái độ kinh ngạc rõ rệt của Địch Cửu thì khó hiểu hỏi lại.
Địch Cửu hít vào một hơi, gật đầu đáp: "Đúng vậy, ta cũng đến từ Địa Cầu."
Mặc dù nhục thân của Địch Cửu đến từ Hằng Vực tinh, nhưng bây giờ Địch Cửu đã khẳng định, Địch Tử Mặc trên Địa Cầu chính là chi thân kiếp trước của hắn. Trong trí nhớ của hắn vẫn bảo lưu toàn bộ ký ức của Địch Tử Mặc, cho nên hắn nói mình tới từ Địa Cầu cũng không phải là tùy tiện nhận vơ.
"A..." Lần này đến phiên Lăng Hiểu Sương ngạc nhiên, không nghĩ tới Địch Cửu thế mà cũng đến từ Địa Cầu.
Đây rốt cuộc là địa phương nghịch thiên gì vậy? Mấy cường giả tuyệt thế mà nàng nhận biết đều từ Địa Cầu đi ra.
"Có vấn đề gì sao?" Địch Cửu hỏi.
Thật lâu sau, Lăng Hiểu Sương mới lên tiếng, "Địch đại ca, nếu như tương lai có cơ hội, ngươi có thể mang ta đi tới Địa Cầu một chuyến xem sao không?"
Nàng rất muốn biết, đây rốt cuộc là một tinh cầu như thế nào.
Địch Cửu cười cười, "Dĩ nhiên, đây cũng không phải là chuyện gì lớn lao, huống hồ ta vẫn luôn muốn trở về đó một chuyến, chỉ là không có cơ hội mà thôi. Lần này đi Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên, tranh thủ xử lý xong một ít chuyện đã, đợi mọi thứ kết thúc ổn thỏa thì ta liền quay về Địa Cầu."
"Tốt, vậy ta đi trước, chúng ta trao đổi truyền tin châu nhé, chờ ta đi tới địa phương Thải Cơ tỷ xảy ra chuyện rồi sẽ mau chóng trở lại tìm ngươi." Lăng Hiểu Sương lần nữa đem truyền tin châu đưa qua cho Địch Cửu.
Nàng chưa hề nói mình sẽ đi cứu Thải Cơ trở về, trong lòng chính nàng vô cùng rõ ràng, tỷ ấy gặp chuyện đã là sự tình của mấy ngàn năm trước, bây giờ mới đi cứu Thải Cơ tỷ, vậy chỉ sợ là người si nói mộng. Thải Cơ tỷ rất có thể đã bỏ mình, hương đạo tiêu tán, nhưng nàng nhất định phải tới đó một chuyến, tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù là chỉ có một phần ngàn tỉ cơ hội còn cứu được Thải Cơ tỷ thì nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Địch Cửu xuất ra truyền tin châu của chính mình, cùng Lăng Hiểu Sương trao đổi thần niệm ấn ký xong liền giao viên truyền tin châu nho nhỏ ấy cho Lăng Hiểu Sương, hắn ngập ngừng một lát rồi quyết định nói thẳng: "Hiểu Sương, nếu Thải Cơ giống như ta, đều đến từ Địa Cầu, vậy thì chuyện này vô luận như thế nào ta cũng muốn đi nhìn xem. Còn hi vọng ngươi có thể đợi ta ba tháng, sau ba tháng, chúng ta liền xuất phát."
Thời gian ba tháng, Địch Cửu nghĩ là đã đủ để đem Đạo Hỏa tấn cấp lên.
Hắn muốn tấn cấp Đạo Hỏa không chỉ là vì giúp cho trình độ Luyện Khí của mình nâng cao, mà chủ yếu là để mượn nhờ Đạo Hỏa tấn cấp cho Thiên Sa Đao của mình lên một cấp độ cao hơn.
Lăng Hiểu Sương ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, rất nhanh liền đáp: "Đa tạ Địch đại ca, vậy ba tháng sau chúng ta sẽ cùng xuất phát."
Thực lực của Địch Cửu trên lý thuyết thì hoàn toàn chính xác là không bằng nàng, thế nhưng nội tâm nàng tự đáng giá rất rõ ràng, nếu như thật sự cùng Địch Cửu đấu một trận, tám chín phần mười là nàng sẽ thất bại chắc, có khi ngay cả mệnh cũng chẳng còn.
Năng lực phán đoán và ứng biến tình huống của Địch Cửu rất mạnh, hơn nữa vô luận là trình độ Đan Đạo hay Trận Đạo của hắn thì đều không phải là thứ mà nàng có thể sánh được. Quan trọng nhất chính là kiến thức Trận Đạo của Địch Cửu rất lợi hại. Đây chính là yếu tố sống còn khi chiến đấu với tu sĩ cùng giai, hoặc là có thực lực cao hơn mình một chút.
Nếu muốn đi cứu Thải Cơ tỷ mà không có trình độ Trận Đạo cường đại thì rất có thể là đi chịu chết hoặc là đi phí công uổng sức một chuyến rồi.
...
Thái Cực Khuê Hà bí cảnh đã mở ra, người nên đi vào đều đã đi vào.
Bởi vì lần này việc Khuê Hà bí cảnh mở ra là do Tuế Hàn cốc phụ trách, cho nên dư ra một cái danh ngạch cũng được dành lại cho Tuế Hàn cốc bọn họ. Cứ như vậy, Tuế Hàn cốc liền có ba tu sĩ danh chính ngôn thuận được tiến vào Khuê Hà bí cảnh.
Thế nhưng Tuế Hàn cốc cốc chủ Túc Thiên Thiên lại không có nửa điểm cao hứng, nguyên nhân gây ra cớ sự này là vì bà phát hiện Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu mất tích rồi.
Bởi vì Mại Vưu là Thái Thượng trưởng lão duy nhất của Tuế Hàn, ngay cả linh hồn bài cũng chẳng có, cho nên Mại Vưu trưởng lão đến cùng là mất tích hay là có chuyện gì khác, Tuế Hàn cốc hoàn toàn không hay biết gì.
Mấy ngày nay trong đầu Túc Thiên Thiên đều một mực hiển hiện khuôn mặt của Địch Cửu, bà cảm giác cái người tên Địch Cửu này quá mức thần bí. Chỉ là một tu sĩ Dục Đạo, thật sự chẳng lẽ hắn dám ỷ vào chính mình là Đạo Nguyên Đan Thần, cho nên tùy ý hành xử kiêu căng, phách lối ngay tại Tuế Hàn cốc, thậm chí là trước mặt đông đảo các cường giả có cấp bậc tu vi cao hơn hắn nhiều? Hơn nữa hắn còn dám cùng Nhậm Tễ Sát làm một giao dịch, cơ hồ hoàn toàn không hề sợ hãi ông ta sẽ nuốt lời hay là cưỡng ép cướp đoạt đồ vật của mình, nếu không muốn nói là hắn còn liên tục dẫn dắt hướng giao dịch theo ý hắn, chuyện này sao có thể?
Túc Thiên Thiên càng nghĩ lại càng thấy có điểm không thích hợp, đáng tiếc là bà căn bản cũng không biết Địch Cửu đến cùng ở nơi nào, có bị Mại Vưu Thái Thượng trưởng lão chế trụ rồi hay chưa? Thật ra trong đầu bà còn nghĩ tới một suy nghĩ táo bạo mà thật lòng bà rất sợ nếu nó xảy ra, đó chính là Mại trưởng lão rất có thể đã bị Địch Cửu ám toán.
"Trầm Ngư cung Sầm Như Huyên và Ấn Nguyệt Xu đến đây bái kiến Tuế Hàn cốc Túc cốc chủ và Thái Thượng Mại Vưu trưởng lão." Đương lúc Túc Thiên Thiên còn đang lâm vào trầm tư suy nghĩ thì bên ngoài hộ trận Tuế Hàn cốc, có một thanh âm thanh thúy đột ngột truyền tới.
Túc Thiên Thiên khẽ nhíu mày, theo bản năng đứng lên, bà biết phiền toái lại tìm tới rồi.