Địch Cửu ngơ ngác nhìn hỏa diễm kinh khủng trước mắt, hắn thật sự không nghĩ tới khi Đạo Hỏa gặp Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm thì sẽ bộc phát ra tràng cảnh đáng sợ như vậy.
Hộ trận mà trước đó hắn bố trí xung quanh sớm đã bị Thái âm Tâm, Thái Dương Tâm và Đạo Hỏa thôn phệ sạch sẽ, hóa thành hư vô, phải biết đây chính là Thần Hộ Trận cấp sáu a. Địch Cửu rất hoài nghi, nếu như nhục thân của hắn không phải là Thánh Thể, hoặc là nói nếu như ngọn lửa này không phải do chính tay hắn tạo ra, hắn chỉ sợ chính mình cũng có cùng một kết cục với hộ trận bên ngoài, ấy là đều bị hỏa diễm thiêu đốt hoàn toàn thành tro bụi.
Đạo Hỏa cực nóng không ngừng dấy lên, thậm chí Địch Cửu còn có thể cảm nhận được không gian đang rung động từng đợt, từng đợt dữ dội. Ngay cả không gian mà cũng bị thiêu đốt đến nỗi chấn động kinh khủng như thế, có thể hình dung ra hỏa diễm này phải có bao nhiêu đáng sợ.
Theo Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm không ngừng bị nó thôn phệ, màu sắc của Đạo Hỏa ngược lại càng lúc càng trở nên mờ nhạt.
Không gian vẫn càng lúc càng chấn động mãnh liệt, ngay cả Lăng Hiểu Sương đang bế quan ở cách đây xa xa để củng cố tu vi cũng đều cảm giác được. Nàng bèn lo lắng đi tới bên ngoài động phủ của Địch Cửu để xem xét tình hình, nhưng thần niệm của nàng bị Đạo Hỏa đang điên cuồng đốt cháy ngăn trở, căn bản là thẩm thấu không vào được. Giờ phút này, Lăng Hiểu Sương chỉ có thể ở bên ngoài hét to vào, hỏi: "Địch đại ca, ngươi không sao chứ?"
Địch Cửu nghe tiếng mà giật mình, vội vàng đáp: "Ta không sao, vẫn ổn. Ngươi cứ về trước đi củng cố tu vi đi."
Dù là Địch Cửu chưa từng nói rõ ra, nhưng thân là người từng trải, Lăng Hiểu Sương vẫn dễ dàng đoán được, hẳn là Địch Cửu đang tấn cấp Đạo Hỏa. Tuy rằng trước đó nàng đã tận mắt thấy hắn lấy ra một đóa hỏa diễm cấp thấp, nhưng nàng không nghĩ Địch Cửu chỉ có nhiêu đó, vả lại theo như nàng biết thì bây giờ hắn đã có được Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm, nếu như hỏa diễm của hắn đồng thời cần hai loại bảo vật trân quý ấy mới tấn cấp được, vậy thì nói rõ nó chỉ có thể là Đạo Hỏa.
Lăng Hiểu Sương dĩ nhiên đã từng nghe nói qua không ít thông tin về Đạo Hỏa, từ thời Thượng Cổ đến nay, tu sĩ có thể ngưng tụ được Đạo Hỏa mặc dù cực ít, nhưng vẫn có vài người làm được như vậy. Bất quá muốn tấn cấp Đạo Hỏa thì thật sự là rất khó khăn. Trên thực tế, khi Đạo Hỏa tấn cấp đến Thần cấp xong thì về cơ bản liền mất đi hy vọng tiếp tục tấn cấp.
Bởi vì Đạo Hỏa muốn tấn cấp từ Thần Diễm lên đến Thánh Diễm thì chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất chính là dùng Hỏa Bản Nguyên Châu. Thế nhưng khắp thiên hạ này, Hỏa Bản Nguyên Châu thưa thớt được bao nhiêu cái? Huống hồ chân chính khi đạt được Hỏa Bản Nguyên Châu rồi, cũng chẳng có mấy người nỡ dùng nó chỉ để tấn cấp hỏa diễm a?
Ngoại trừ Bản Nguyên Châu thì còn có một cách khác, đó chính là đồng thời sử dụng Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm. Vô luận là Thái âm Tâm hoặc là Thái Dương Tâm thì đều quý hiếm như nhau. Bàn về trình độ trân quý, đương nhiên cũng sẽ không kém cạnh gì Bản Nguyên Châu.
Nhưng hiệu quả tốt chỉ đạt được khi sử dụng đồng thời cả Thái âm Tâm lẫn Thái Dương Tâm, hiển nhiên nếu như chỉ dùng một loại trong đó tấn cấp thì quả thật vẫn có thể, bất quá Đạo Hỏa sau khi tấn cấp kia chẳng những uy lực bình thường, mà còn sẽ dần dần mất đi nửa điểm linh tính.
Không nghĩ tới, Địch Cửu lại có thể ngưng tụ ra Đạo Hỏa. Cái này cũng chưa tính, mà Địch Cửu còn thành công đem Đạo Hỏa tấn cấp lên đến Thần cấp, cuối cùng còn đồng thời thu được cả đôi Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm. Quả đúng là thực lực và vận khí nghịch thiên.
Đoán được Địch Cửu là đang ở trong động phủ tập trung tấn cấp Đạo Hỏa, Lăng Hiểu Sương không còn thấy lo lắng nữa, nàng an tâm quay lại động phủ của mình, tiếp tục củng cố tu vi bản thân.
...
Trọn vẹn nửa tháng sau, hỏa diễm cực nóng điên cuồng kéo lên kia mới dần dần an ổn xuống, sau đó biến thành một đóa hoa nho nhỏ màu xám rơi vào trong lòng bàn tay Địch Cửu.
Giờ khắc này, Địch Cửu có thể rõ ràng cảm nhận được hết thảy Đạo Hỏa, thậm chí không cần hắn phải dùng thần niệm điều khiển, mà Đạo Hỏa còn có thể dựa theo ý nguyện trong nội tâm hắn mà làm.
Thần niệm động xuống, đóa hoa nho nhỏ màu xám kia liền biến thành một đồ án hình ngọn lửa màu xám nhạt in vào trên mu bàn tay hắn.
Địch Cửu mừng rỡ như điên, lại dùng thần niệm chuyển đồ án ngọn lửa màu xám kia đưa đến trong lòng bàn tay cho kín đáo. Rốt cục thì hắn cũng có một đóa Thánh Diễm thuộc về riêng mình rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, không lâu sau đó, hắn sẽ còn một đóa Thánh Diễm thứ hai nữa, bởi vì trong thế giới Đệ Cửu của hắn vẫn còn có một khối Thái âm Tâm chưa dùng tới.
Địch Cửu biết Đạo Hỏa cùng hỏa diễm có sự khác biệt rất lớn. Rất nhiều đóa hỏa diễm sau khi bước vào Thánh Diễm xong đều sẽ sinh ra Hỏa Linh. Mà Đạo Hỏa thì mãi mãi cũng không có Hỏa Linh, bởi vì sức phát huy của Đạo Hỏa hết thảy đều là do người sở hữu ban cho.
Địch Cửu lấy một khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch ra ngoài, ý niệm vừa động, Đạo Hỏa liền đem Niết Bàn Hắc Canh Thạch này bao bọc vào giữa. Lập tức Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện, tâm ý của hắn chỉ mới thể hiện ý định cần làm thì Đạo Hỏa đã thay hắn hoàn thành toàn bộ động tác thủ quyết rồi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa nén nhang, khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch ấy đã được Đạo Hỏa luyện chế ra thành một thanh Thần khí trường đao cấp bậc thượng phẩm.
Quả nhiên là cường đại! Địch Cửu càng ngắm nhìn thanh trường đao mới ra lò lại càng thấy hài lòng.
Vừa rồi khi Đạo Hỏa luyện chế trường đao, hắn chỉ mới cấp ra ý niệm của mình mà thôi, căn bản cũng không có chủ động đi làm ra thủ quyết hoặc động tác luyện khí nào, nếu như hắn còn góp phần động tay vô, khả năng lớn thành phẩm cũng không phải là thượng phẩm Thần khí, rất có thể sẽ là một thanh Thần khí trường đao cấp bậc cực phẩm.
Địch Cửu đương nhiên sẽ không chần chừ tốn thời gian, vừa thấy được hiệu quả kinh người của Đạo Hỏa, hắn liền không chút do dự tế Thiên Sa Đao ra, đồng thời lấy Dung Tinh Kim màu trắng mà hắn từng đoạt được ở chỗ Tịch Hồng Sâm khi trước đặt xuống trước mặt. Hắn vẫn luôn muốn giúp Thiên Sa Đao tấn cấp, chỉ là chưa có cơ hội cũng như đầy đủ vật liệu hỗ trợ cần thiết. Hôm nay vật liệu đã có, Thánh Diễm cũng có, giờ phút này mà còn không mau chóng tấn cấp cho Thiên Sa Đao của mình thì còn phải đợi tới khi nào?
Dung Tinh Kim vừa rơi vào trong Đạo Hỏa, lập tức liền biến thành từng đạo pháp tắc mang thuộc tính Kim tinh khiết. Địch Cửu đây là lần đầu tiên trông thấy vật liệu hóa thành pháp tắc, trong lòng thấy kinh ngạc không thôi.
Hắn vội điều khiển Thiên Sa Đao lơ lửng ở giữa pháp tắc mang thuộc tính Kim ấy, sau đó không ngừng đánh ra thủ quyết, hết thảy pháp tắc xung quanh liền nhanh chóng dung hợp lại với Thiên Sa Đao.
Thời điểm ban sơ, thủ quyết của hắn chỉ là lần lượt đánh ra từng đạo một, nhưng đến bây giờ, nương theo thực lực ngày càng tiến bộ của Địch Cửu thì đồng dạng thủ quyết mà hắn đánh ra đã liền mạch tạo thành một mảnh pháp tắc. Những pháp tắc thủ quyết đó cùng Dung Tinh Kim, Thiên Sa Đao dung hợp lại với nhau, giúp cho khí thế của Thiên Sa Đao điên cuồng tăng lên.
Đinh đương! Một tiếng vang thanh minh truyền đến, dường như không gian trong chớp mắt chợt trở nên tĩnh lặng hẳn.
Địch Cửu ngây người nhìn thanh đao đang lơ lửng ở trước mặt mình, vỏ ngoài Thiên Sa Đao bây giờ có màu xanh nhàn nhạt, trên thân tản mát ra một chút ngân tinh quang mang.
Đao còn chưa được lấy ra khỏi vỏ mà khí tức đao ý cuồng liệt kia đã mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, không gì che giấu được.
Địch Cửu xòe tay ra, Thiên Sa Đao liền rơi vào lòng bàn tay của hắn. Địch Cửu thỏa mãn thở một hơi, lúc đầu hắn nghĩ chỉ cần Thiên Sa Đao có thể bước vào hàng ngũ thượng phẩm Thần khí là hắn đã vô cùng hài lòng.
Nào ngờ Thiên Sa Đao chẳng hề chịu thua kém, bây giờ không những nó đã bước vào hàng ngũ thượng phẩm Thần khí, mà còn trực tiếp thăng cấp lên thượng phẩm Thần khí siêu việt, chạm tới ngưỡng Thần khí cấp bậc cực phẩm rồi.
Địch Cửu rất rõ ràng, điều này không chỉ là nhờ viên Dung Tinh Kim màu trắng kia tạo thành, mà còn bởi chính phương pháp luyện khí của hắn đã tiến bộ, tạo thành trọn vẹn pháp tắc khí quyết. Trừ cái đó ra, không thể không kể đến công lao to lớn của Đạo Hỏa, thật sự là nó đã hỗ trợ rất nhiều trong việc giúp Thiên Sa Đao tấn cấp.
Địch Cửu cứa nhẹ một cái trên đầu ngón tay, một đạo tinh huyết liền thẳng tắp rơi xuống Thiên Sa Đao, khi ý niệm của hắn một lần nữa dung hợp lại với thanh vũ khí của mình thì phong mang tất lộ đao ý liền tỏa ra tứ phía, Thiên Sa Đao lượn một vòng trên không trung rồi nhanh chóng lắc mình, hóa thành một thanh đao có dáng vẻ bình thường, sau đó vụt ra nằm ngay ngắn sau lưng Địch Cửu.