Khí tức tử vong ào ào cuốn tới, trong lòng Mại Vưu chấn động mãnh liệt.
Đúng là ánh mắt của ông ta mù rồi, Địch Cửu nơi nào là tu sĩ Dục Đạo chứ? Thực lực của hắn nói rõ ràng đây chính là tu sĩ nửa bước Hợp Đạo, không, thậm chí còn mạnh hơn cả sự tồn tại của một Hợp Đạo sơ kỳ.
Trước đó một đao của hắn đã phá đi thần thông độn pháp của Mại Vưu. Mà bây giờ một quyền tiếp theo liền hình thành một khối với đao đánh ra ban đầu, không có nửa điểm chậm lại.
Khó trách thời điểm khi hắn còn ở trong Tuế Hàn cốc lại nghênh ngang không đặt ai vào mắt như vậy, hóa ra hắn là thật sự không sợ, chứ không phải là ỷ vào cái danh xưng Đạo Nguyên Đan Thần để tùy ý càn quấy.
Một đợt phong đào cuồng bạo vừa lướt qua thì lại có một đợt khác đánh tới, Mại Vưu làm gì còn dám nghĩ tới chuyện bắt Địch Cửu nữa, ông ta vừa lo tránh né vừa cấp tốc tế vũ khí Tán Hoàng Quyển của mình ra.
Chỉ là Tán Hoàng Quyển của ông vừa mới tế ra, còn chưa kịp làm gì thì một đạo chưởng kiếm của Lăng Hiểu Sương đã đồng thời bổ tới. Chưởng kiếm còn chưa chạm xuống da thịt trên người Mại Vưu thì sát ý thâm hàn kia đã thẩm thấu tiến sâu vào trong thức hải cùng ý thức của ông ta.
Trong lòng Mại Vưu thoáng qua một tia tuyệt vọng, lĩnh vực của Địch Cửu còn có thể so sánh ngang tầm với ông ta, nhưng lĩnh vực của Lăng Hiểu Sương thì cường đại hơn ông nhiều lắm.
Giờ khắc này, ông ta căn bản đã chẳng còn có cơ hội thoát ly đào tẩu.
Chỉ thoáng do dự trong một hơi thở thì Mại Vưu liền làm ra quyết định, Tán Hoàng Quyển trong tay ông ta đổi hướng đánh về phía chưởng kiếm của Lăng Hiểu Sương. Thực lực của nữ tử này rõ ràng mạnh hơn Địch Cửu, phó mặc cho một đao của hắn oanh một cái sau lưng thì có lẽ còn giữ được một mạng, nhưng nếu nhục thân phải chịu một kiếm của Lăng Hiểu Sương thì nhất định là thần hồn câu diệt.
Oanh! Bành! Bành! Bành!
Cơ hồ là ngay khi Tán Hoàng Quyển của Mại Vưu ngăn được chưởng kiếm của Lăng Hiểu Sương thì quyền lãng của Địch Cửu cũng vừa lúc xông thẳng tới, nửa điểm cũng không lãng phí, toàn bộ bao lấy thân thể Mại Vưu.
"Răng rắc!" Tán Hoàng Quyển bị chưởng kiếm của Lăng Hiểu Sương trực tiếp đánh bay, Mại Vưu há mồm phun ra một đạo huyết tiễn, xương cốt thốn liệt, thức hải cũng đồng thời xuất hiện từng đạo vết rách.
Mặc dù Mại Vưu chịu phải trọng thương nhưng ít nhiều ông ta cũng đã ngăn trở được một chưởng kiếm ấy của Lăng Hiểu Sương, thế nhưng ngay khi ông ta vừa định thở phào một hơi thì mới phát hiện… Hỏng rồi! Quyền phong tựa sóng cả của Địch Cửu ào ào phóng tới như thể đại dương đang ầm ĩ nổi giận, bao bọc lấy toàn bộ nhục thân Mại Vưu ở trong đó.
Nhục thân Mại Vưu đột ngột bị thổi phồng lên thật giống như một quả bóng da, căng tới cực hạn thì “bụp” một tiếng, đột ngột nổ tung, huyết vụ văng tung tóe ở trong hư không tạo thành một mảnh đỏ sậm ghê rợn.
Địch Cửu phóng một đạo thần nguyên thủ ấn ra, định bụng bắt Nguyên Thần của Mại Vưu lại, thế nhưng khiến hắn không có nghĩ tới là chưởng ấn của mình vừa mới duỗi ra, Mại Vưu liền tự bạo.
Vốn ông ta đã mất đi nhục thân, cho nên dù là tự bạo thì cũng vô pháp tạo thành ảnh hưởng gì đến Lăng Hiểu Sương. Còn Địch Cửu lại càng không phải nhắc tới, nhục thân của hắn là Thánh Thể, một chút ảnh hưởng cũng chẳng có.
"Đinh đương!" Một chiếc nhẫn rơi xuống trên mặt đất, bởi vì chỉ có Nguyên Thần của Mại Vưu tự bạo, uy lực rất nhỏ, ngay cả chiếc nhẫn cũng không bị nổ tung.
"Đây là chiếc nhẫn của ta." Lăng Hiểu Sương vừa nhìn thấy liền kích động hô lên, nhanh chóng nhặt chiếc nhẫn dưới đất lên lật qua lật lại quan sát. Thật ra ngoại trừ món bảo vật quan trọng nàng đã giấu trong thức hải thì những thứ đồ vật còn lại đều không đáng nhắc tới, vốn dĩ chiếc nhẫn bị Mại Vưu cướp ấy chỉ là một một kiện Thần khí hạ phẩm tầm thường đến không thể tầm thường hơn, cho nên đồ vật cất bên trong cũng chẳng có gì hay ho.
"Xem ra chúng ta không đoán sai, chính là lão già này ám toán ngươi. Đáng tiếc tiện nghi cho ông ta, để ông ta tự bạo thật là dễ dàng." Địch Cửu cảm thán một câu.
"Địch đại ca, đa tạ ngươi." Lăng Hiểu Sương cúi người hành lễ đối với Địch Cửu, nếu không nhờ có Địch Cửu đã hỗ trợ bấy lâu, nàng đừng bảo là cầm lại chiếc nhẫn của mình, có khi giờ này ngay cả mạng nhỏ cũng đã bị Mại Vưu bóp chết rồi cũng nên.
Địch Cửu phì cười một cái, không cho là đúng, "Đây là kết quả hợp tác của chúng ta mà thôi. Đừng bận tâm. À phải rồi, nãy giờ ta vẫn đang nghi hoặc một chuyện, ngươi cùng Mại Vưu đều là Hợp Đạo, vì sao thực lực của ngươi và thực lực của ông ta lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp? Không lẽ… cảnh giới Hợp Đạo của các ngươi còn phân chia ra bản chất khác nhau?"
Địch Cửu không phải đang khiêm tốn, mà là quả thật nhờ có Lăng Hiểu Sương hỗ trợ nên mới có thể nhanh chóng tiêu diệt Mại Vưu như vậy, để Địch Cửu tự đánh giá thì hắn đoán chừng chính mình vẫn còn yếu hơn một chút so với Mại Vưu. Vả lại điều làm cho hắn nghi ngờ là vì sao cả Lăng Hiểu Sương lẫn Mại Vưu đều có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, nhưng thực lực giữa đôi bên lại có sự chênh lệch lớn tới như vậy?
Nãy giờ Lăng Hiểu Sương cũng đã nghĩ tới chuyện này, hiện tại đã lờ mờ đoán được đáp án. So với Địch Cửu thì nàng đã từng trông thấy rất nhiều, rất nhiều cường giả. Nàng từng được chứng kiến cường giả đỉnh cấp, chính là những tu sĩ đã bước vào bước thứ ba, thậm chí còn gặp qua cường giả cấp cao nhất, vượt qua cả bước thứ ba đại suy. Có thể có cơ hội gặp gỡ được những bậc đại năng này, đối với một người tu sĩ mà nói thì đấy rõ ràng là cơ duyên to lớn.
Trước đây nàng vốn không nghĩ nhiều tới sự chênh lệch thực lực giữa các tu sĩ cùng giai, nhưng hiện tại tự mình vừa trải qua xong, cho nên ít nhiều đã minh ngộ được vài thứ. Thấy Địch Cửu hỏi thăm, Lăng Hiểu Sương liền giải thích: "Lúc ta còn là Hỗn Nguyên viên mãn, ta từng may mắn gặp được một cường giả đỉnh cấp có tu vi bước thứ ba đại suy, khi ấy y bị thương, máu của y nhuộm đỏ khắp một vùng hư không xung quanh, dù rằng y đang lâm vào trong quá trình hôn mê độ suy, thế nhưng khí tức thiên địa đại đạo và khí thế bàng bạc mênh mông kia cũng đủ khiến cho ta rung động không thôi. Ta nghĩ cảnh giới Hợp Đạo của ta sở dĩ cường đại hơn nhiều so với Mại Vưu, ắt hẳn là do lần đó đã nhận lấy một chút ảnh hưởng từ vị đại năng nọ."
Địch Cửu lập tức động dung, còn có cường giả loại này? Hắn tu luyện tới hôm nay, quả nhiên vẫn là một con kiến hôi. Nếu nói hắn có điểm gì khác biệt so với trước đó, thì đây chẳng qua cũng chỉ là một tên sâu kiến hơi chút cường tráng mà thôi.
Trông thấy nét mặt Địch Cửu hiện rõ tia rung động, Lăng Hiểu Sương liền áy náy nói: "Địch đại ca, đáng tiếc lúc ấy ta quá choáng ngợp nên không nghĩ tới việc lấy thủy tinh cầu ra ghi lại. Tuy ta có thể nhào bắt được tia đạo vận khí tức kia, nhưng nếu muốn ta nói ra những đạo vận đó thì ta căn bản không giải thích được."
Tu vi cũng như thực lực hiện tại của Địch Cửu quả thật không bằng Lăng Hiểu Sương, bất quá đối với việc lý giải quy tắc đại đạo thì hắn tuyệt đối sẽ không kém cạnh Lăng Hiểu Sương dù chỉ là nửa điểm, thậm chí còn mạnh hơn nàng ta rất nhiều. Chính vì vậy, hắn hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Lăng Hiểu. Nếu như Lăng Hiểu Sương mà có thể đem loại đạo này rõ ràng nói ra, vậy chứng tỏ nàng ấy cũng không phải là tu sĩ Hợp Đạo bình thường, đơn giản như vậy.
Quy tắc đại đạo vốn là một thứ vô cùng trừu tượng. Ngươi đã hiểu chính là đã hiểu, không hiểu thì là không hiểu. Nhưng chân chính muốn giải thích rõ ràng ra thì chỉ có đại đạo giả vô thượng mới có thể làm được.
Địch Cửu phì cười, trấn an Lăng Hiểu Sương, "Không sao đâu, ta hiểu mà. Phải rồi, ta dự định sẽ tìm một nơi bế qua, ta có việc riêng cần làm. Hiểu Sương, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Thái Dương Tâm đã tới tay, đối với Địch Cửu bây giờ mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là lập tức thăng cấp hỏa diễm, sau đó thì tấn cấp Khí Đạo của chính mình.
"Địch đại ca, ngươi chờ một chút..." Lăng Hiểu Sương vội kêu lên, sau đó nhanh chóng phá giải cấm chế trên chiếc nhẫn trữ vật trong tay nàng.
Chiếc nhẫn kia của nàng vốn chính là một cái Chân Linh thế giới, dù đã bị Mại Vưu cướp đi gần cả vạn năm, nhưng hiện tại vật hoàn về chủ cũ, rất nhanh nàng liền có thể mở nó ra.
Sau khi phá giải hết thảy cấm chế trên đó, Lăng Hiểu Sương liền lấy một viên truyền tin châu đưa qua cho Địch Cửu, "Địch đại ca, chúng ta lưu giữ phương thức liên lạc với nhau đi. Tương lai ta dự định sẽ quay lại Hỗn Loạn giới, tới lúc đó mong ngươi hãy đi cùng ta."
Lăng Hiểu Sương biết Địch Cửu muốn đi Hỗn Loạn giới, cho nên đợi nàng tìm chỗ củng cố lại tu vi và chờ hắn giải quyết một số việc riêng mà vừa nãy hắn có nói xong, nhất định nàng sẽ dẫn hắn tới đó. Mặc dù Lăng Hiểu Sương không còn giữ hư không phương vị cầu của Hỗn Loạn giới, nhưng nàng tin tưởng mình vẫn có thể tìm được đường đi đến đấy.