Mại Vưu phá ra lớn tiếng cười ha ha, không buồn giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận: "Không sai, đích thật là ta. Lúc đầu ta vốn cũng không định giết chết cả hai người bọn ngươi làm gì, chỉ cần các ngươi đều dựa theo yêu cầu của ta mà làm, ta cam đoan các ngươi có thể sinh hoạt rất tự tại khoái hoạt ở Tuế Hàn cốc. Đáng tiếc, các ngươi lại không biết điều, chẳng những chạy trốn khỏi tay ta mà còn dám phá hỏng hộ trận của Tuế Hàn cốc. Hừ, Địch Cửu, nói lời thật lòng, ta rất thưởng thức loại thiên tài trăm năm khó gặp như ngươi, ta thấy người không chỉ có trình độ Đan Đạo rất mạnh mà cả trình độ Trận Đạo cũng cực kỳ khó lường. Nếu là ta không có nhìn lầm, ngươi hẳn là một Thần Trận Vương cấp sáu có phải không?"
Địch Cửu phì cười đầy khinh thường, không vội trả lời câu hỏi của Mại Vưu mà là hỏi sang vấn đề khác: "Mại Vưu, ngươi ngay cả phân thân cũng muốn tu luyện thành một nữ nhân, thì ra là ngươi biến thái như vậy sao? Trên dưới Tuế Hàn cốc có ai biết Thái thượng trưởng lão của bọn họ là một tên đáng khinh như vậy không?"
"Thằng nhãi ranh, muốn chết à?" Sát khí trên thân Mại Vưu cấp tốc tăng vọt, giờ phút này đã không còn ở trong phạm vi của Tuế Hàn cốc, Mại Vưu chỗ nào còn sẽ có nửa điểm cố kỵ? Lĩnh vực cuồng bạo và sát ý trực tiếp nghiền ép thẳng về phía Địch Cửu.
Địch Cửu động đều chẳng muốn động, đừng bảo là bên cạnh hắn vẫn còn có một cường giả Hợp Đạo là Lăng Hiểu Sương, cho dù không có nàng ấy ở đây thì hắn cũng sẽ không sợ lão già Mại Vưu. Cùng lắm mà đánh không lại thì rời đi thôi, bằng vào Mại Vưu còn có thể đuổi kịp được độn thuật của hắn chắc?
Lăng Hiểu Sương đương nhiên sẽ không để Mại Vưu động thủ đối với Địch Cửu, vừa thấy ông ta phóng lĩnh vực cuồng bạo ra thì nàng cũng đồng thời cuồng quyển phóng lĩnh vực Hợp Đạo của chính mình xông thẳng về phía đối phương.
"Ngươi đã khôi phục thực lực Hợp Đạo rồi sao?" Bằng không mà nói, không có khả năng nàng ta có thể phóng ra loại lĩnh vực mang khí thế cường đại nhường này.
Mại Vưu dù trước đó cũng lờ mờ đoán được nhưng khi tận mắt chứng kiến Lăng Hiểu Sương đã khôi phục thực lực thì vẫn thấy kinh ngạc tột độ.
Lĩnh vực của Mại Vưu và lĩnh vực của Lăng Hiểu Sương va mạnh vào nhau, trong hư không bộc phát ra thanh âm ầm ĩ chấn động, cảm tưởng như toàn bộ không gian xung quanh đều rung động vì cú va chạm quá đỗi kinh khủng đó.
Trong ba người, tu vi của Địch Cửu là kém cỏi nhất, nhưng thần niệm cùng giác quan của hắn lại là mạnh nhất, vô luận là Mại Vưu hay là Lăng Hiểu Sương thì đều xa xa không bằng hắn.
Thế nên ngay khi lĩnh vực của Mại Vưu cùng Lăng Hiểu Sương đối đầu trực diện với nhau, tuy Địch Cửu không trực tiếp tham gia chiến đấu nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra có sự chênh lệch giữa hai người, hay nói rõ hơn là lĩnh vực của Mại Vưu không cùng đẳng cấp với đối thủ của mình.
"Ken két!" âm thanh quy tắc lĩnh vực vỡ vụn liên miên vang lên, nhìn bằng mắt thường cũng có thể phát hiện lĩnh vực của Mại Vưu đang cấp tốc vỡ thành từng mảnh, mà lĩnh vực của Lăng Hiểu Sương thì vẫn vẹn nguyên như trước, nửa điểm ảnh hưởng cũng không có.
Địch Cửu chợt phát hiện quy tắc thiên địa trong không gian xung quanh có biến hóa, quy tắc Hợp Đạo của Mại Vưu vốn chênh lệch tương đối xa với quy tắc Hợp Đạo của Lăng Hiểu Sương. Không, nói đúng hơn thì thậm chí cả hai loại quy tắc Hợp Đạo này hoàn toàn là hai cấp bậc phân biệt rõ rệt.
Việc này khiến Địch Cửu hơi ngạc nhiên, lông mày khẽ nhíu lại. Đồng dạng là Hợp Đạo sơ kỳ như nhau, liền xem như trình độ của Mại Vưu không đuổi kịp Lăng Hiểu Sương thì cũng không nên có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy mới phải a?
Ở trong chuyện này khẳng định có vấn đề gì đó mà hắn chưa biết, không lẽ tu vi của Mại Vưu chính là giả Hợp Đạo? Địch Cửu thậm chí còn không cảm nhận được lĩnh vực Hỗn Nguyên là một loại trạng thái như thế nào chứ đừng nói tới lĩnh vực Hợp Đạo. Chủ yếu là vì hắn quá ít tiếp xúc với các cường giả thật sự, cho nên nhất thời hắn hoàn toàn không rõ vì cái gì lại xảy ra tình huống trước mắt.
Địch Cửu bên này đang cau mày, mà Lăng Hiểu Sương đang chiến đấu đằng xa cũng đồng dạng bị dại ra. Nàng tự nhận thực lực bản thân mình hẳn là không hề yếu thế so với Mại Vưu, tuy nhiên cũng chẳng tới nỗi vượt trội lão già nham hiểm đó. Thế nhưng mới rồi khi lĩnh vực của nàng đánh vào cùng một chỗ với lĩnh vực của Mại Vưu thì mới thấy lĩnh vực của ông ta chỉ trong chớp mắt đã vỡ vụn thành từng mảnh. Lĩnh vực của nàng có thể nói là hoàn toàn nghiền ép lĩnh vực của Mại Vưu.
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một suy đoán khó tin.
Chẳng lẽ... Mại Vưu không phải là tu sĩ Hợp Đạo?
Lăng Hiểu Sương bị dại ra, trong lúc nhất thời không có tiếp tục động thủ. Mà Mại Vưu ở phía đối diện cũng không hề tranh thủ cơ hội ấy để đánh lén nàng, bởi vì ông ta cũng đang lâm vào tình trạng như thế, triệt để bị kinh hãi rồi.
Coi như Lăng Hiểu Sương là Hợp Đạo, thậm chí là Hợp Đạo trung kỳ thì cũng không nên có khả năng nghiền ép ông ta dữ dội như vậy mới đúng.
Tuy nhiên trên thực tế, lĩnh vực của Mại Vưu rõ ràng mới bị lĩnh vực của Lăng Hiểu Sương nghiền ép đến độ không đường chống cự.
Không hiểu sao, trong đầu Mại Vưu bất giác nghĩ tới một khung cảnh đã từng diễn ra cách đây vạn năm, đó là khi mà ông ta vừa mới tìm đến Hỗn Loạn giới, có một nam tử sở hữu vẻ ngoài cực kỳ tang thương nói với một tu sĩ Hợp Đạo khác: "Ngươi chỉ là một tên sâu kiến giả Hợp Đạo mà cũng dám ngấp nghé đồ vật của bản thánh sao? Đi chết đi."
Vừa dứt lời, nam tử có vẻ ngoài tang thương kia liền tùy tiện chộp tay tới, chỉ một cú đó cũng đã đủ để đập nát tên tu sĩ Hợp Đạo đang bị bắt ép quỳ dưới đất thành bã vụn.
Sở dĩ Mại Vưu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh này là bởi vì khi ấy, ông ta đinh ninh rằng vị nam tử có vẻ ngoài tang thương nọ chắc chắn là một đại năng bước thứ ba, cũng vì vậy cho nên Mại Vưu không suy nghĩ quá nhiều về câu nói của y. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy xem ra nam tử tang thương kia rất có thể chỉ mới là một tu sĩ Hợp Đạo.
Có điều quả nhiên câu nói đó của y có điểm kỳ lạ, lẽ nào tu sĩ Hợp Đạo còn chia ra làm hai cảnh giới, một người là Hợp Đạo chân chính, còn một người chỉ là giả Hợp Đạo?
Mại Vưu cơ hồ là trong nháy mắt liền kịp phản ứng, nguyên lai ông ta chỉ là giả Hợp Đạo.
Sau khi minh bạch thực lực của chính mình chẳng những không phải là đối thủ của Lăng Hiểu Sương, mà hơn nữa còn chênh lệch rất xa so với nàng ta, thì Mại Vưu trước tiên liền cấp tốc phát động độn thuật.
Còn may mà ông ta đang đứng cách Lăng Hiểu sương khá xa, ông ta nhắm thẳng phương hướng độn về phía Địch Cửu bên này, dù là Lăng Hiểu Sương so với Mại Vưu ông mạnh hơn hẳn một bậc, nhưng chỉ cần nàng ta phản ứng không nhanh bằng ông thì lúc ông đào tẩu vẫn có thể thuận tay bắt Địch Cửu theo.
Mại Vưu khẳng định, trên người Địch Cửu chắc chắn có một bí mật vô cùng lớn.
Trông thấy Mại Vưu thế mà độn thẳng về phía mình đang đứng, Địch Cửu cười lạnh, hắn tế Thiên Sa Đao ra, vung tay hạ xuống một đao.
Một mảnh đao mang mau chóng xé rách hư không khiến Mại Vưu có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh lĩnh vực xung quanh mình đang vỡ loảng xoảng như nào, quy tắc thiên địa trong không gian cũng biến đổi, đáng sợ hơn là ông ta cảm nhận được tốc độ độn thuật của mình bị cưỡng ép chậm lại, thân hình ông ta trực tiếp từ hư không hiển lộ ra.
"Lão ô quy chết tiệt, thái gia ngươi đã sớm muốn đánh với ngươi một trận ra trò, không nghĩ đến ngươi lại hiểu ý tự đâm đầu tới đây." Địch Cửu đang khi nói chuyện đã đánh thẳng một đao ra ngoài.
Ba đào như nộ, núi non như tụ!
Một quyền này của Địch Cửu oanh ra không còn là ba tòa quyền sơn, mà là liên miên từng dãy như đầu ngọn sóng gió.
Vừa hạ đao xuống, nội tâm Địch Cửu liền thấy cuồng hỉ tột độ, hắn rốt cục cũng đem Ba Đào Nộ cùng Phong Loan Tụ dung hợp lại cùng nhau được rồi.
Một quyền ấy đánh ra, bất kỳ vật gì ngăn trở trước đao thế của hắn đều sẽ hóa thành tro tàn, chính là loại trạng thái cực hạn 'Cung khuyết vạn gian hóa vi thổ' kia.