Đạm Duyên là thật lòng ngưỡng mộ Địch Cửu, nhưng bởi vì bản tính nhút nhát, hơn nữa còn vướng đủ các loại nguyên nhân cho nên đến tận bây giờ y vẫn còn chưa có cơ hội đơn độc thỉnh giáo Đan Đạo của Địch Cửu một chút. Nay mắt thấy người mình kính ngưỡng sắp rời đi, Đạm Duyên liền bất chấp gọi hắn.
Địch Cửu quay lại nhìn đối phương, nhận ra người vừa gọi mình là ai thì liền nhẹ gật đầu, "Đúng vậy. Lý thuyết Đan Đạo của ngươi không tệ, cứ kiên trì với ý nghĩ của mình, hãy tin tưởng rằng có đôi khi chân lý cũng không nằm trong tay đại đa số mọi người đâu."
Không chỉ một mình Đạm Duyên ngưỡng mộ Địch Cửu, mà Thiệu Băng San bên kia cũng thật lòng nể phục hắn. Nay thấy hắn chuẩn bị rời khỏi, nàng so với Đạm Duyên còn luống cuống hơn, đáng tiếc là nàng căn bản không có bất kỳ lý do gì để níu giữ Địch Cửu lưu lại.
Túc Thiên Thiên thấy vậy cũng vội vàng nói, "Địch đan sư, Khuê Hà bí cảnh sắp mở ra rồi, bên trong có rất nhiều đạo quả hẳn là có trợ giúp lớn đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến vào thu hoạch một chút sao?"
Địch Cửu mỉm cười, "Đa tạ Túc cốc chủ, nhưng Khuê Hà bí cảnh chính là bí cảnh lớn nhất ở Thái Cực giới, rất nhiều người ở đây đã đợi cả ngàn năm mới chờ được cơ hội này. Ta chỉ là một kẻ vừa tới, không nên theo vào tranh đoạt bảo vật với mọi người thì hơn, chúc tất cả mọi người có vận khí thật tốt, đạt được nhiều loại bảo vật."
Nói xong câu đó, Địch Cửu liền dứt khoát quay người đi ra khỏi đại điện, không có nửa điểm do dự, chần chừ.
Mại Vưu cười ha ha một tiếng, lấp liếm nói, ý đồ muốn thay đổi bầu không khí đang gượng gạo trong đại điện: "Mọi người cứ tiếp tục giao dịch đi, Địch đan sư là một người có bản lĩnh, kẻ có bản lĩnh hiển nhiên đều có tâm thái ngạo khí. Mọi người cũng không cần lo lắng, Địch đan sư chỉ là trở lại động phủ bên trong Tuế Hàn cốc nghỉ ngơi mà thôi. Chờ đến khi Khuê Hà bí cảnh đóng lại, mọi người muốn luyện đan thì vẫn là có thể đến Tuế Hàn cốc tìm hắn."
Lúc đầu vốn dĩ Ấn Nguyệt Xu muốn đuổi theo Địch Cửu, nhưng bây giờ nghe thấy Mại Vưu nói vậy liền dừng bước, nàng cố ép cơn nóng nảy xuống, đồng thời phát một đạo tin tức ra ngoài.
Mại Vưu xuất quan, chuyện nơi đây đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của nàng. Huống chi, nàng còn ngoài ý muốn phát hiện ra một Đan sư đỉnh cấp như Địch Cửu, nhất định phải bảo Trầm Ngư cung phái người tới hỗ trợ nàng mới được.
...
"Địch đại ca, vừa rồi hộ trận bên ngoài tông môn đã đóng lại." Vừa đi ra khỏi đại điện, Lăng Hiểu Sương liền nhỏ giọng nói bên tai Địch Cửu. Nàng đã ngây người ở Tuế Hàn cốc không biết bao nhiêu năm, cho nên hộ trận bên ngoài Tuế Hàn cốc vừa quan bế thì nàng lập tức cảm nhận được.
Địch Cửu cười cười, không để tâm tới chuyện đó: "Chỉ sợ lão không đóng, đóng lại thì nghĩa là không có hậu chiêu sau đó, đi thôi, chúng ta cứ ra ngoài từ cửa chính đi."
Thật ra Địch Cửu không muốn nói thẳng suy nghĩ trong lòng với Lăng Hiểu Sương, vì như vậy thì có vẻ hơi phách lối quá. Nhưng đúng là nếu như Tuế Hàn cốc không đóng hộ trận, Địch Cửu chỉ có thể cứ như vậy đi ra ngoài. Dù cho Mại Vưu có tức giận đuổi theo phía sau thì đối với Địch Cửu tới nói, chiến đấu như vậy cũng không phải đặc biệt thoải mái.
Hiện tại Tuế Hàn cốc đã đóng trận môn lại, vậy liền mang ý nghĩa hắn có thể bổ thẳng hộ trận để ra ngoài, hành động xả tay như thế mới đúng là hợp ý hắn.
Trận môn của Tuế Hàn cốc mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ là một cái Thần Hộ Trận cấp sáu, đối với Địch Cửu mà nói, một cái Thần Hộ Trận cấp sáu thật đúng là không đáng để hắn nhìn vào mắt.
Bất quá Địch Cửu không có tâm tình tỉ mỉ đi phá trận, mà là trực tiếp tế Thiên Sa Đao ra rồi tiện tay đánh thẳng 108 đao về phía cổng vào của Tuế Hàn cốc.
Địch Cửu không định mở rộng lĩnh vực, thậm chí ngay cả khí thế đều không có mở rộng ra ngoài. Nhưng 108 đao này vừa bổ xuống, Lăng Hiểu Sương đang đứng ở bên người Địch Cửu lập tức cảm thấy toàn thân băng hàn, nhiệt độ như hạ thẳng xuống mười mấy độ.
Đao ý quá mạnh! Trong lòng Lăng Hiểu Sương âm thầm rung động. Hơn một trăm đao này chém xuống khiến cho Lăng Hiểu Sương cảm giác thật giống như toàn bộ không gian đều bị hơn một trăm đao ấy xé rách, chớ đừng nói chi là hộ trận của Tuế Hàn cốc.
Rầm rầm rầm! Ken két!
Lập tức từng đợt thanh âm oanh minh truyền đến, Lăng Hiểu Sương đờ đẫn nhìn hộ trận tông môn đã rơi xuống trước mắt, dưới 108 đao của Địch Cửu, hộ trận trực tiếp tán loạn mở rộng.
Con đường thông hướng phía ngoài Tuế Hàn cốc cũng đã trở nên rõ ràng, không còn ẩn hiện mơ mơ hồ hồ như trước kia nữa. Cho tới giờ khắc này, Lăng Hiểu Sương mới phát hiện chín cái trận cơ ở trên hộ trận dẫn tới lối ra vào của Tuế Hàn cốc đều hoàn toàn bị xé rách dưới đòn tấn công của Địch Cửu rồi.
"Đi thôi, lão thất phu kia sắp vọt tới đây rồi." Địch Cửu vừa dứt lời, thân hình liền mở ra, nhanh chân mang theo Lăng Hiểu Sương chạy ra khỏi Tuế Hàn cốc.
Trong đại điện lúc đó.
Tất cả mọi người vốn đang chuẩn bị bắt đầu giao dịch lại với nhau thì bỗng thấy biểu cảm Mại Vưu đại biến, không chỉ ông ta mà cả sắc mặt Túc Thiên Thiên bên dưới cũng chợt trắng bệch, cơ hồ là hai người đồng thời đứng bật dậy, ánh mắt vương rõ sự khó tin nhìn nhau.
"Ngươi lưu lại nơi này, ta đi xem một chút." Sát khí trên mặt Mại Vưu rốt cuộc cũng không che giấu được nữa, không nghĩ tới tên Địch Cửu chết tiệt kia lại dám xé mở đại trận của Tuế Hàn cốc, cứ coi như Địch Cửu là Đan Thánh bước thứ ba, thì ngay bây giờ ông cũng chỉ muốn vây khốn Địch Cửu lại, sau đó dùng cực hình đánh hắn xuống mười tám tầng Địa Ngục.
Tất cả tu sĩ trong đại điện đều hoang mang nhìn ra bên ngoài. Vừa rồi hộ trận tông môn của Tuế Hàn cốc bị Địch Cửu đánh nát, tiếng động ầm ĩ như thế, người nơi này đều không phải là đồ ngốc, hiển nhiên chẳng có ai không đoán được một hai chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên chỉ chớp mắt sau, mọi người liền phát hiện Mại Vưu đùng đùng nổi giận lao ra khỏi đại điện. Gần như trong lòng toàn bộ tu sĩ nơi đây đều thở dài thầm than, vốn dĩ tương lai tiền đồ của Địch Cửu phải xán lạn lắm, bao người mơ ước cùng ghen tỵ, đáng tiếc hắn lại ỷ vào Đan Đạo của chính mình lợi hại mà hành xử cùng nói năng phô trương quá mức, hiện tại thì hay rồi, đắc tội với Mại trưởng lão của Tuế Hàn cốc. Bọn họ thật sự muốn xem thử xem, làm sao Địch Cửu có thể gánh chịu nổi cơn thịnh nộ của vị cường giả Hợp Đạo này đây...
...
Mại Vưu xông ra khỏi Tuế Hàn cốc mà lòng nóng như lửa đốt, ông ta cảm thấy thật hối hận khi lúc đầu nghe lời Túc Thiên Thiên khuyên can. Giá mà lúc đó ông ấy cứ cường ngạnh bắt ép cả Địch Cửu lẫn Lăng Hiểu Sương ở lại thì đâu có chuyện gì bất trắc xảy ra ngoài tầm kiểm soát.
Giờ thì hay rồi, Địch Cửu thì còn đỡ, nhưng nếu ông mất dấu vết của Lăng Hiểu Sương thì chẳng phải Mại Vưu ông hi sinh bản thân chịu khổ nhục kế rồi phải bế quan suốt vạn năm qua là đang làm trò không công sao?
Thế nhưng khiến Mại Vưu bất ngờ, ấy là ông ta vừa xông ra khỏi Tuế Hàn cốc chưa được bao lâu thì ở trong phạm vi thần niệm đã phát hiện ra tung tích của Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương. Hai người họ đang khống chế một chiếc Thần khí phi hành thượng phẩm, tốc độ cũng không tính là quá nhanh.
Mại Vưu giờ phút này ngược lại không vội động thủ, ông ta chỉ lẳng lặng tăng nhanh tốc độ một chút để đuổi theo, thần niệm từ đầu đến cuối vẫn một mực bao phủ cả hai người Địch Cửu và Lăng Hiểu Sương.
Một lúc lâu sau, khi trông thấy phi thuyền của hai người bọn họ vọt vào một mảnh sơn cốc hoang vu, Mại Vưu lúc bấy giờ mới tăng nhanh tốc độ xông tới.
Để Mại Vưu kinh ngạc chính là khi ông ta vừa xông vào trong sơn cốc thì chợt phát hiện Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương cũng không có mượn cơ hội điên cuồng đào tẩu, mà là đã ngừng lại, bước xuống đất, một tả một hữu đứng đó như thể đang chờ Mại Vưu ông đến.
Ánh mắt Mại Vưu rơi vào trên người Lăng Hiểu Sương, ông ta đột nhiên thấy vô cùng nghi hoặc xen lẫn mê mang, hẳn là Lăng Hiểu Sương đã khôi phục thực lực. Nhưng việc này hoàn toàn không có khả năng a. Làm sao nàng ta có thể?
"Mại Vưu, năm đó là ngươi ám toán ta, có đúng không? Nữ nhân kia cũng chính là phân thân của ngươi?" Thái độ của Lăng Hiểu Sương vẫn ôn hoà nhã nhặn như trước.