Mại Vưu cực độ giận dữ, ông ta đã thay đổi chủ ý. Lúc đầu vốn Mại Vưu thật lòng muốn mời Địch Cửu trở thành trưởng lão của tông môn, được tùy ý quản lý hết thảy tài nguyên thần linh thảo, thậm chí sẽ đưa cho hắn vô số đạo quả để Địch Cửu an tâm ở lại Tuế Hàn cốc luyện đan.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Hiện tại Mại Vưu chỉ muốn cưỡng chế cầm tù Địch Cửu tại Tuế Hàn cốc luyện đan, nếu dám không tuân theo thì ngay cả tư cách chết toàn thây cũng sẽ không có.
Sát thế của cường giả Hợp Đạo trong chớp mắt bao phủ xuống, toàn bộ không gian đại điện cũng theo đó mà phát lạnh. Giờ khắc này.tất cả tu sĩ đang lọt vào trong không gian này đều cảm giác được bản thân mình như thể đang bị vây nhốt trong một khối băng đông kết to lớn. Chẳng những chung quanh trở nên lạnh lẽo tới khó chịu, mà ngay cả hô hấp cũng lộ ra chật vật khó tả.
Nội tâm của hầu hết tu sĩ trong đại điện đều kinh hãi tột độ, nguyên lai thực lực của cường giả Hợp Đạo sẽ đáng sợ như thế.
Địch Cửu ngược lại nhẹ nhàng thở ra, trước mắt thì lão già Mại Vưu kia đích thật là mạnh hơn so với tu sĩ nửa bước Hợp Đạo bình thường, thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Một mình hắn có thể đánh không lại gia hỏa này, nhưng bây giờ hắn có Lăng Hiểu Sương trợ giúp, lão ô quy chết tiệt ấy muốn phách lối đối đầu với cả hai người bọn họ thì đúng là tìm đường chết.
Nhậm Tễ Sát vốn đang kinh hỉ đến lâng lâng khi trông thấy đôi Lưỡng Giới Hoa dùng để cứu mạng con ông cuối cùng đã xuất hiện, nay lại bị hành động suýt nẫng tay trên của Mại Vưu làm cho thức tỉnh, rốt cục phản ứng lại, cùng một thời gian khi sát thế của Mại Vưu phóng tới thì lĩnh vực nửa bước Hợp Đạo của ông ta cũng điên cuồng mở rộng ra ngoài.
Oanh! Lĩnh vực cuồng bạo va mạnh vào nhau, Mại Vưu kinh hãi phát hiện, lĩnh vực của ông ta mặc dù có thể nghiền ép lĩnh vực của Nhậm Tễ Sát, nhưng vẫn không thể ép đến đối phương buông tay hoàn toàn, mà bây giờ lĩnh vực của Nhậm Tễ Sát thậm chí còn oanh mở một vết nứt trên lĩnh vực không gian của ông ta, cũng nhờ vậy mà không gian lạnh lẽo và nghẹt thở trong đại điện trước đó thoáng cái đã buông lỏng xuống.
Xem ra những năm này ông ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho việc khôi phục thương thế, sức chiến đấu thì ngược lại chẳng có bao nhiêu tiến bộ. Nghĩ tới đây, Mại Vưu lại nhìn thẳng về phía Lăng Hiểu Sương đang đứng ở phía xa xa, vô luận như thế nào thì ông ta cũng nhất định phải cướp lấy thứ bảo vật ở trên người Lăng Hiểu Sương về tay.
Túc Thiên Thiên đứng ở một bên mà hoảng sợ không thôi, tình thế mới rồi diễn ra quá nhanh, hiện tại bà mới kịp phản ứng, vội vàng truyền âm cho Mại Vưu: "Mại trưởng lão, toàn bộ Thái Cực giới này cũng không có một Đan sư Đạo Nguyên hay là Hỗn Nguyên Đan Thánh nào cả."
Tuy rằng Túc Thiên Thiên không nói thẳng, nhưng Mại Vưu bỗng chợt tỉnh táo lại, bởi vì ông ta hiểu được ý tứ của bà ấy.
Mặc dù ông ta là cường giả Hợp Đạo, thế nhưng là cường giả Hợp Đạo ở Thái Cực giới này tuy ít cũng có đến vài người. Nhưng trên toàn Thái Cực giới thì Hỗn Nguyên Đan Thánh hay Đạo Nguyên Đan Thánh, quả thật đều chẳng có dù chỉ là một người.
Túc Thiên Thiên đây là muốn gián tiếp nhắc nhở Mại Vưu một chút, nếu quả như Địch Cửu thật sự có thể trở thành Đạo Nguyên thậm chí là Hỗn Nguyên Đan Thánh, vậy thì địa vị của hắn so ra cũng sẽ không thấp hơn so với Mại Vưu. Nếu địa vị đã không kém gì ông, há có thể chịu đựng việc ông tùy tiện cướp đoạt đồ vật của mình để kiểm tra? Huống hồ Túc Thiên Thiên tuy không nói ra nhưng trong lòng bà cũng thừa biết, Mại Vưu mà cầm tới đôi Lưỡng Giới Hoa của Địch Cửu thì tuyệt đối không phải chỉ kiểm tra, mà là tịch thu nó.
So với Mại Vưu, trong lòng Nhậm Tễ Sát càng chấn kinh hơn. Ông ta cưỡng ép đem một ngụm máu nuốt xuống. Vừa rồi chỉ là lĩnh vực va chạm với nhau, hơn nữa còn là do ông cường thế xuất thủ công kích lĩnh vực của đối phương, thế mà trên thực tế Nhậm Tễ Sát ông căn bản không chịu nổi một kích. Chớ nhìn vừa rồi ông đã xé mở ra một khe hở trên lĩnh vực của Mại Vưu mà lầm, nếu như thật sự đánh nhau, chỉ sợ ông khó mà kiên trì nổi qua một nén nhang.
Giờ phút này, Mại Vưu đã không còn cường thế động thủ nữa, Nhậm Tễ Sát đương nhiên cũng sẽ không não tàn đi khiêu khích đối thủ.
Ông chỉ muốn lấy được Lưỡng Giới Hoa, nhanh chóng giải quyết dứt điểm chuyện này. Nghĩ là làm, Nhậm Tễ Sát liền nhanh chân bước tới trước, đưa hộp ngọc đựng Thái Dương Tâm trong tay qua cho Địch Cửu.
"A Cửu, có thể đưa đóa Lưỡng Giới Hoa của ngươi cho ta hay không?" Thanh âm nũng nịu của Ấn Nguyệt Xu chợt vang lên, nhưng người tinh ý đều có thể nhìn ra, bên trong thanh âm nũng nịu ấy còn mơ hồ mang theo một loại nôn nóng khó diễn tả.
Nhậm Tễ Sát cưỡng ép ngăn chặn cơn giận của mình xuống, cố gắng bày ra dáng vẻ nhu hòa nói: "Nguyệt Xu, ta biết con vì Hạc nhi mà sốt ruột, nhưng cứ yên tâm, chỉ cần có Lưỡng Giới Hoa thì có thể cứu Hạc nhi rồi, ta giữ hay con giữ thì cũng giống nhau thôi."
Ấn Nguyệt Xu không buồn trả lời Nhậm Tễ Sát, nàng ta chỉ đang lo lắng nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Làm sao mà có thể giống nhau được chứ?
Nàng muốn đổi lấy Lưỡng Giới Hoa đương nhiên không phải vì Nhậm Hạc, nàng mà thèm quan tâm tới mạng sống của tên vô tích sự đó à? Ấn Nguyệt Xu chỉ muốn mang về cho Trầm Ngư cung cung chủ mà thôi. Thật đáng giận. Nếu như trước đó nàng biết trên người Địch Cửu có Lưỡng Giới Hoa thì nàng nơi nào sẽ còn đợi đến tận ngày hôm nay, để rồi bị Nhậm Tễ Sát tranh mất đồ tốt?
Địch Cửu cũng thật sự bội phục hành động quyết đoán của Nhậm Tễ Sát, thế mà lại dám tin tưởng đưa trước đồ vật của ông ta qua cho mình, đây cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Đoán chừng có lẽ Nhậm Tễ Sát cũng tin chắc bản thân hắn không phải là đối thủ của ông ta.
Địch Cửu lại lấy hộp ngọc đựng Lưỡng Giới Hoa ra để ở trên tay, cười như không cười nhìn Ấn Nguyệt Xu, "Đồ của ta tại sao phải giao cho ngươi? Nhậm điện chủ mới là người cùng ta giao dịch, ta tự nhiên là nên đưa cho Nhậm điện chủ mới phải."
"Ta đến từ Thái Tố giới Trầm Ngư cung, Trầm Ngư cung cũng là một trong thập đại tông môn ở Thái Tố giới, ngươi..."
Trong lúc Ấn Nguyệt Xu còn đang thao thao bất tuyệt thì Địch Cửu đã giao hộp ngọc vào trong tay Nhậm Tễ Sát, "Nhậm điện chủ, đồ vật đưa cho ngươi, bảo quản cho tốt nhé."
Địch Cửu biết, theo lẽ thường thì đồ trên người Nhậm Tễ Sát, hiển nhiên chẳng có ai dám đoạt, bất quá bây giờ Mại Vưu đã xuất quan, việc này liền trở nên khó nói.
"Đa tạ, đa tạ Địch huynh đệ." Nhậm Tễ Sát vội vã thu hồi Lưỡng Giới Hoa, ôm quyền đối với Địch Cửu một cái rồi cấp tốc rời khỏi đại điện, thoáng cái liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Địch Cửu trông thấy Mại Vưu không định đuổi theo Nhậm Tễ Sát, liền biết mục tiêu của ông ta hẳn là hắn cùng Lăng Hiểu Sương.
"Địch Cửu, ngươi đây là ý gì?" Ấn Nguyệt Xu gằn giọng quát, ánh mắt nhìn về phía Địch Cửu mang theo tia bất thiện rõ rệt.
"Có vấn đề gì không?" Địch Cửu tủm tỉm cười với Ấn Nguyệt Xu, trong lòng tự nhủ rốt cuộc là Lưỡng Giới Hoa quan trọng với nàng ta tới mức nào mà lại khiến loại nữ nhân hay làm bộ làm tịch như nàng ấy cũng phải bộc lộ thái độ giận dữ như vậy?
"Ta đã mở miệng đề nghị với ngươi, vì sao ngươi còn đem Lưỡng Giới Hoa giao dịch cho người khác?" Sắc mặt Ấn Nguyệt Xu khó coi đến cực hạn. Nàng rất rõ ràng, liền xem như hiện tại nàng lập tức phát tin tức trở về thì người của Trầm Ngư cung cũng không kịp đoạt lại Lưỡng Giới Hoa. Nhậm Tễ Sát đạt được Lưỡng Giới Hoa xong, chuyện đầu tiên mà ông ta làm khẳng định là mang về cứu con trai của mình.
Sắc mặt Địch Cửu cũng không khỏi trầm xuống, "Ngươi xuất ra thứ gì cho ta? Ta dựa vào cái gì phải đem Lưỡng Giới Hoa giao cho ngươi?"
"Chẳng phải chính miệng ngươi từng nói là ngươi ngưỡng mộ ta sao, đây chính là thái độ ngưỡng mộ của ngươi à?" Ấn Nguyệt Xu thật sự là sốt ruột tới phát ngốc rồi, lời như vậy mà cũng nói ra được. Thế nhưng nàng quả thật rất cần Lưỡng Giới Hoa, nếu có nó thì đồng nghĩa với việc Loan cung chủ sẽ từ trong đại suy lấy lại tinh thần. Mà việc này đối với nàng hay đối với Trầm Ngư cung thì đều là chuyện có ảnh hưởng rất lớn, nhưng bây giờ Lưỡng Giới Hoa đã xuất hiện và bị người đoạt mất ngay dưới mí mắt nàng, hỏi làm sao Ấn Nguyệt Xu có thể không điên tiết lên được?
Địch Cửu lớn tiếng phá ra cười ha ha, "Ngưỡng mộ ngươi thì phải đem hết thảy đồ vật của mình tặng cho ngươi? Lý lẽ nực cười này ở đâu ra vậy? Mà ngẫm lại thì ta vừa mới xuất ra đồ tốt giao cho Nhậm Tễ Sát để cứu nam nhân của ngươi, ngươi hẳn phải nên cảm tạ ta mới đúng. Ngươi đừng bảo là không phải nhé, chính tai ta nghe thấy ngươi gọi Nhậm Tễ Sát điện chủ là công công còn gì."
Nói xong câu đó, Địch Cửu liền quay sang bảo Lăng Hiểu Sương đang đứng bên cạnh mình: "Đi thôi, Hiểu Sương."
Ấn Nguyệt Xu sững sờ, nàng lập tức liền nhớ lại trước đó không lâu khi mình chào hỏi Nhậm Tễ Sát đã bị Địch Cửu nghe được.
"Địch tiền bối, ngươi muốn đi à?" Trông thấy dáng vẻ Địch Cửu như thể muốn rời khỏi Tuế Hàn cốc, Đạm Duyên liền khẩn trương đứng bật dậy hỏi.