"Xuy!" Địch Cửu đột ngột mở mắt ra, nội tâm cảm thấy cực kỳ hài lòng. Một bình Tinh Không Trà, lại thêm một mảnh lá Kiến Mộc đã giúp thương thế của hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một ngày liền triệt để khôi phục, thậm chí so với tốc độ khôi phục của Lăng Hiểu Sương còn muốn nhanh hơn.
Tinh Không Trà có hiệu quả rất lớn, bất quá Địch Cửu rõ ràng, thứ chân chính có chỗ hữu dụng lớn nhất đối với hắn chính là Kiến Mộc. Kiến Mộc được xưng tụng là khai thiên tích địa đệ nhất mộc, quả nhiên không phải là nói quá.
Kiến Mộc của hắn hiện giờ chỉ mới cao hơn một trượng, nếu tới một ngày, Kiến Mộc lớn lên thành đại thụ cao vạn trượng, vậy lúc ấy hắn mà thụ thương, có khi chỉ cần chạy một vòng xung quanh nó để hấp thu năng lượng mà Kiến Mộc tỏa ra đã đủ sức hồi phục cũng nên.
Sau khi Địch Cửu đình chỉ việc chữa thương khoảng một khắc, thì Lăng Hiểu Sương đang ngồi cạnh hắn cũng đột ngột mở choàng hai mắt, lớn tiếng hét to một hơi thật dài. Trong mắt nàng cũng không chỉ có sự mừng rỡ, mà còn có một loại kích động vô hạn khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Đã từng có lúc nàng buông xuôi chấp nhận số mệnh, cho rằng cả đời này mình cũng chỉ có thể càng ngày càng thụt lùi như thế, tới một thời điểm đạo cơ bại niết nhất định, thì khi ấy cả người nàng sẽ lẳng lặng hóa tan thành tro bụi, tìm kiếm cơ hội đầu thai mới.
Nhưng hiện giờ thì sao? Nào có ai tin được nàng chỉ dùng vẻn vẹn thời gian hơn một ngày liền triệt để khôi phục, không chỉ là thương thế đã chữa lành hoàn toàn, mà tu vi của nàng còn khôi phục được về thực lực vừa mới bước vào Hợp Đạo sơ kỳ như lúc trước.
"Địch đại ca, cám ơn ngươi." Lăng Hiểu Sương đứng dậy, cung kính cúi đầu hành lễ với Địch Cửu. Nàng biết mình không giỏi ăn nói nên chẳng hoa mỹ nhiều lời, nhưng ân tình này cả đời nàng cũng sẽ không bao giờ quên, dù nàng biết chắc mình cũng chẳng thể đủ sức đền đáp xứng đáng ân nghĩa của đối phương, nhưng tương lai chỉ cần Địch Cửu mở miệng, nàng tuyệt đối không quản ngại bất cứ gian nguy gì cũng phải hỗ trợ hắn. Đây là lời nàng âm thầm thề nguyện trong lòng
Địch Cửu lẳng lặng ngắm nhìn nhan sắc hiện tại của Lăng Hiểu Sương. Bỏ đi lớp thanh khí vẩn vương trên mặt, tinh khí thần lần nữa khôi phục như cũ, mỹ mạo của Lăng Hiểu Sương hiện giờ so với Ấn Nguyệt Xu chắc chắn phải hơn hẳn cả một tầng. Vả lại nét đẹp của nàng ấy trông rất tự nhiên, không quá kiêu kỳ mà cũng không có điểm mị hoặc phản cảm, chính là nét đẹp trời sinh của sự tự tin toát ra từ thần thái, dạng nữ nhân như Lăng Hiểu Sương mới là kiểu nữ tử mà Địch Cửu thưởng thức.
"Không sai, đạo vận lưu chuyển rất tự nhiên, liền mạch một khối, có thể thấy được công pháp tu luyện của ngươi phi thường không đơn giản a. Chúc mừng ngươi, Hiểu Sương." Địch Cửu thuận miệng nhận xét.
Lăng Hiểu Sương bây giờ đã khôi phục thực lực Hợp Đạo sơ kỳ, còn hắn hiện tại cũng là nửa bước Hỗn Nguyên. Địch Cửu tin chắc dù cho Mại Vưu kia là cường giả Hợp Đạo hậu kỳ thì cũng chẳng thể nào địch lại hai người bọn họ liên thủ phối hợp.
Còn về phần hai tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh là Túc Thiên Thiên cùng Ấn Nguyệt Xu thì hắn căn bản chưa từng để vào mắt.
Huống hồ Địch Cửu khẳng định Mại Vưu chắc chắn không phải là cường giả Hợp Đạo hậu kỳ, nếu như đối phương thật sự có tu vi cao thâm nhường ấy thì cũng sẽ không đến mức bỉ ổi đi đánh lén một nữ tu sĩ chỉ mới vừa thăng cấp lên Hợp Đạo như Lăng Hiểu Sương.
….
Đại điện vốn dùng để tiếp khách của Tuế Hàn cốc, hiện tại đã lâm thời được bố trí lại thành một hội trường dùng để tổ chức đạo dịch hội. Đông đảo tu sĩ hào hứng tới tham gia Khuê Hà bí cảnh và đạo dịch hội lần này đều đã sớm ngồi chờ sẵn bên trong đại điện, bọn họ đang đợi Tuế Hàn cốc Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu ra để đạo dịch hội chính thức bắt đầu.
"Hi vọng ta tới không tính là quá trễ." Một thanh âm đột ngột truyền đến, người vừa lên tiếng chính là một nam nhân có vóc người trung đẳng, khuôn mặt hình chữ điền nhưng lại có hàng lông mày vô cùng sắc nét.
Hết thảy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về người đàn ông đang chậm rãi tiến vào đại điện đó. Có lẽ là do ông ta bôn ba bên ngoài đã lâu, nay lại gấp gáp trở về Tuế Hàn cốc cho nên sắc mặt có chút tiều tụy, mặt mọc đầy râu, dáng vẻ trông hơi chật vật.
Không một ai ở đây là không nhận ra người vừa tới, không ít kẻ len lén liếc nhìn về phía Ấn Nguyệt Xu, nhưng đại đa số tu sĩ khác thì đều đã đứng lên, chuẩn bị chào hỏi người đàn ông trung niên nọ.
Ấn Nguyệt Xu khẽ nhíu mày, nàng còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện thì bỗng có một âm thanh cười cười nói nói đột ngột truyền tới, "Ha ha, Nhậm điện chủ đại giá quang lâm, ta không ra ngoài nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ, thất lễ. Đệ tử thủ trận của Tuế Hàn cốc cũng quá là vô lễ, lại dám ngăn cản Nhậm điện chủ tiến vào đại điện. Ta ở đây ngược lại là muốn cảm tạ Nhậm điện chủ đã nương tay, không giết chết gã đệ tử thủ trận của Tuế Hàn cốc ta."
Tiếng cười nói tuy rằng sang sảng như thể rất chào đón đối phương, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa sát ý băng hàn cực kỳ rõ rệt.
"Gặp qua Mại trưởng lão, gặp qua Nhậm điện chủ." Đông đảo tu sĩ vốn đã đứng lên chuẩn bị chào hỏi Nhậm điện chủ, nay thấy nhân vật chính của buổi đạo dịch hội này xuất hiện, cả đám liền nhao nhao cung kính thi lễ với cả hai người.
Không sai, người vừa xuất hiện đã áp đảo khí thế của cả đại điện chính là đệ nhất cường giả của Tuế Hàn cốc Mại Vưu, thực lực Hợp Đạo chân chính.
Còn kẻ vừa góp mặt vài giây trước khi Mại Vưu đến cũng chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Xuyên Nguyệt Thần Điện điện chủ, đồng thời cũng là thành chủ của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành - Nhậm Tễ Sát.
Nhậm Tễ Sát nghe thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, ông ta căn bản không nghĩ đến Mại Vưu đúng lúc này sẽ xuất quan. Nếu như sớm biết chuyện đó, dù cho ông ta có muốn tìm tới Tuế Hàn cốc này cũng sẽ không tỏ ra thái độ cao ngạo với đám đệ tử canh gác bên ngoài hộ trận của bọn họ như thế.
"Nguyên lai là Mại trưởng lão xuất quan, Nhậm mỗ nóng vội lo cho thương thế của tiểu nhi tử nên có chút vội vàng, có chỗ nào thất lễ với quý tông môn thì còn xin Mại trưởng lão thứ lỗi." Nhậm Tễ Sát rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Tu vi của Mại Vưu là Hợp Đạo không sai, nhưng bất quá cũng chỉ là một tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ mà thôi, vả lại trước đó bởi vì ông ta trọng thương nên mới phải bế quan suốt cả vạn năm qua, mãi tới bây giờ mới có thể xuất quan ra ngoài, xem ra là thương thế đã khôi phục hẳn.
Thực lực hiện tại của Nhậm Tễ Sát cũng đã nửa bước Hợp Đạo, tuy nhiên bàn về chiến lực mà nói thì dù là người cùng cấp bậc với Mại Vưu cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Huống hồ chi tu vi của Nhậm Tễ Sát ông rõ ràng kém lão ấy một chút, cho nên ông không nên tùy ý kiếm chuyện gây sự với người ta thì hơn.
Mặc dù trong lòng Nhậm Tễ Sát biết rõ, tuy rằng thực lực của Mại Vưu mạnh hơn mình, nhưng lão ta cũng chỉ vừa khôi phục thương thế, nếu như đối phương không muốn mạng phản phệ thì dù cho có khó chịu, thậm chí là nảy sinh sát ý với ông thì ông tin chắc, Mại Vưu cũng không dám tùy ý dùng sức mạnh chỉ vì việc không đáng như vậy.
"Nhậm điện chủ thế nhưng là cường giả nổi danh hàng đầu của Thái Cực giới ta, Mại Vưu bất quá chỉ là một Hợp Đạo nhỏ nhoi, sao dám ý kiến nhiều lời, Nhậm điện chủ hiển nhiên là có thể tùy ý lấy phương thức của riêng mình để tới đây." Sát ý trong giọng nói của Mại Vưu vẫn không có nửa điểm thu liễm.
Nhậm Tễ Sát thở dài một hơi, ông biết chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng ông mặc kệ, dứt khoát cái gì cũng không nói, trực tiếp tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mại Vưu cũng biết lúc này không phải là thời điểm hợp lý để động thủ, thấy Nhậm Tễ Sát cũng đã lùi bước nên lão bèn cố nín nhịn cơn tức giận vì bị mạo phạm trước đó, vừa tiến lên chủ vị vừa lớn tiếng tuyên bố: "Mời mọi người an tọa. Lần này Tuế Hàn cốc ta vinh dự được chủ trì đạo dịch hội, ta hi vọng các vị đều có thể hài lòng tìm thấy một món bảo vật đáng giá với mình ở đây."
Ấn Nguyệt Xu lặng lẽ đứng lên, khẽ khom người thi lễ một cái đối với Nhậm Tễ Sát: "Nguyệt Xu gặp qua công công, chúc mừng tu vi của công công lại tăng tiến."
Nhậm Tễ Sát chỉ cười mà không đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.