Thanh âm của Túc Thiên Thiên vang vọng truyền khắp mỗi một góc dù là hẻo lánh nhất ở Tuế Hàn cốc, "Tuế Hàn cốc muốn thông báo một việc, hôm nay Thái Thượng Mại Vưu trưởng lão của chúng ta đã xuất quan. Trước khi bế quan, Mại trưởng lão đã từng ở trong hư không thu được một chút cơ duyên. Vì cảm tạ các vị bằng hữu vừa đúng lúc đến Tuế Hàn cốc làm khách, Mại trưởng lão quyết định trước khi Khuê Hà bí cảnh mở ra, ngài sẽ tổ chức một đạo dịch hội, nhân cơ hội cùng mọi người gặp mặt. Đến lúc đó Mại trưởng lão sẽ xuất ra vài kiện bảo vật đỉnh cấp để các vị có thể tùy ý lựa chọn trao đổi."
Nghe thấy tin tức mà Túc Thiên Thiên vừa thông báo, đông đảo tu sĩ đều mừng rỡ không thôi. Mỗi lần trước khi Khuê Hà bí cảnh mở ra, đều sẽ cử hành một cái đạo dịch hội. Bởi vì người có thể tham gia Khuê Hà bí cảnh đều là những thiên tài đỉnh cấp thậm chí là cường giả của Thái Cực giới, trong tay hiển nhiên dù ít dù nhiều cũng đều có vật phẩm rất đáng giá. Cho nên mỗi khi đạo dịch hội được tổ chức đều vô cùng sôi nổi, có rất nhiều bảo vật quý hiếm sẽ xuất hiện trong sự kiện này.
Lần này Thái Cực Khuê Hà bí cảnh là Tuế Hàn cốc phụ trách, cho nên đạo dịch hội cũng là do bọn họ chịu trách nhiệm xử lý. Vốn phải qua một đoạn thời gian nữa mới tới lúc cử hành đạo dịch hội, nhưng hiện tại Tuế Hàn cốc Mại trưởng lão sớm xuất quan, cho nên phá lệ tổ chức đạo dịch hội trước thời hạn. Cái này cũng chưa tính, điều quan trọng khiến mọi người vui mừng, ấy chính là Túc cốc chủ vừa thông báo Mại trưởng lão từng ở trong hư không thu được một chút bảo vật, nếu như ngài ấy đồng ý lấy những món bảo vật kia ra giao dịch, vậy thì hiển nhiên đối với tất cả mọi người đây là chuyện vô cùng tốt.
Địch Cửu thì đang bế quan, nhưng Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu đã xuất quan, Túc Xúc nơi nào còn có tâm tư tiếp tục dạo tới dạo lui ở bên ngoài động phủ của hắn.
Mà ở bên ngoài động phủ của Địch Cửu lúc này, Ấn Nguyệt Xu đang thấy vô cùng rối rắm, bởi vì việc Mại Vưu xuất quan đã làm lỡ dở kế hoạch của nàng cho nên hiện tại nàng cần nhất là tìm kiếm ngoại viện, nếu không liền xem như Địch Cửu đồng ý cùng nàng rời đi thì chỉ với chút tu vi ít ỏi của hắn cũng chẳng thể dùng để hỗ trợ nàng được.
Đừng bảo là Địch Cửu đang cầm Thái âm Tâm của nàng, liền xem như Địch Cửu không có gan giữ lấy nó thì Ấn Nguyệt Xu cũng tuyệt đối không cho phép Địch Cửu dễ dàng thoát khỏi từ trong tay nàng như vậy.
Vốn Địch Cửu đang toàn lực tập trung chữa thương nhằm khôi phục thực lực, nhưng vì Túc Thiên Thiên sử dụng khí âm đẩy giọng nói vang vọng khắp mọi ngóc ngách của Tuế Hàn cốc, cho nên lời của bà ta hắn vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng. Tuy nhiên, Địch Cửu chẳng có mảy may nửa điểm chú ý. Việc Mại Vưu xuất quan trong mấy ngày này là chuyện hắn đã sớm dự đoán, cho nên đương nhiên không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Đừng bảo là thương thế của Lăng Hiểu Sương đã gần như hoàn toàn khôi phục, mà cho dù Lăng Hiểu Sương vẫn còn trọng thương, chỉ bằng vào việc hắn đã khôi phục tu vi lúc trước, hắn cũng có thừa niềm tin là sẽ thuận lợi mang Lăng Hiểu Sương rời đi. Tuy rằng cường giả Hợp Đạo chân chính, hắn còn chưa có dịp đấu qua, nhưng Địch Cửu rất tin tưởng vào độn thuật của mình hoàn toàn có thể từ trong tay Hợp Đạo tẩu thoát.
...
Tùng Hàn phong không tính đệ nhất phong tại Tuế Hàn cốc, nhưng chắc chắn là địa phương có thần linh khí nồng đậm nhất ở nơi đây.
Giờ khắc này, ở trong đại điện chính của Tùng Hàn phong, có một vị nam tử dáng người thon dài, sở hữu thần thái tiên phong đạo cốt đang ngồi ở ghế chủ vị. Thần thái của ông ta cực kỳ sáng láng, vui vẻ bưng một chén thần linh trà lên, khoan thai uống từng ngụm.
Mà ngồi ở bên phải ông ta ở hàng ghế dưới sảnh chính là Tuế Hàn cốc cốc chủ Túc Thiên Thiên.
Túc Thiên Thiên vẫn đang kích động không thôi. Tuế Hàn cốc sở dĩ có thể trở thành một trong những đỉnh cấp tông môn ở Thái Cực giới này, hoàn toàn không phải là vì có người cốc chủ như bà, mà là nhờ vào uy danh của vị cường giả đang ngồi đối diện với bà - Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu.
Số lượng cường giả Hợp Đạo ở toàn bộ Thái Cực giới này tuyệt đối sẽ không vượt qua một bàn tay, Tuế Hàn cốc lại có một vị, cho nên đây chính là sự kiêu ngạo và cũng là chỗ dựa vững chắc của mọi người trong Tuế Hàn cốc bọn họ.
Mại Vưu uống một ngụm trà xong, lúc này mới không nhanh không chậm nói chuyện với Túc Thiên Thiên: "Chờ bọn họ tới đó đông đủ thì chúng ta hãy đi qua là vừa. Phải rồi, Lăng Hiểu Sương kia những năm gần đây như thế nào? Vì sao ta không thấy nàng ta có mặt ở chủ điện?"
Túc Thiên Thiên vội đáp: "Mại trưởng lão, người ngài muốn nhắc tới chính là Lâu Hiểu Sương sao? Nàng ta hiện tại đang được giao nhiệm vụ bồi tiếp một vị Đạo Nguyên Đan Thần."
Mại Vưu gật đầu, ngẫm nghĩ một lát liền giải thích cho Túc Thiên Thiên hiểu: "Ngươi làm tốt lắm, cố gắng không để cho nàng ta rời khỏi đây, nhớ chưa? Kỳ thật nàng ta tên là Lăng Hiểu Sương, cái tên Lâu Hiểu Sương ngươi vừa nói chắc chỉ là nàng ta lâm thời thay đổi mà thôi."
"Chờ lát nữa ngươi cho người gọi nàng ta tới đây, ta muốn xem thử gần vạn năm qua, thương thế của nàng ta như thế nào rồi… A, khoan đã, ngươi mới vừa nói có một vị Đạo Nguyên Đan Thần đang ở đây sao?" Mại Vưu đang dặn dò Túc Thiên Thiên vài chuyện thì bỗng kịp phản xạ, nếu ông không nhầm thì mới rồi bà ta có nhắc tới việc Lăng Hiểu Sương đang bồi tiếp một vị Đạo Nguyên Đan Thần ở ngay Tuế Hàn cốc này.
Túc Thiên Thiên không rõ Mại Vưu có ý tứ gì, cho nên bình tĩnh thuật lại những việc mà bà đã được nghe Túc Xúc báo cáo: "Đúng vậy, người này tên là Địch Cửu, cực kỳ trẻ tuổi, ta hoài nghi hắn còn nhỏ hơn nhiều so với Túc Xúc. Thế nhưng trình độ Đan Đạo của hắn lại phi thường lợi hại. Đây cũng là lần đầu tiền ta nghe nói có người dùng Dục Đạo Thần Hỏa và Bán Thần Khí đan lô, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi vẻn vẹn chưa tới một nén nhang đã thành công cho ra lò 12 mai đặc đẳng Thần Nguyên Đan..."
"Cái gì?" Mại Vưu đột ngột đứng bật dậy, trong mắt tràn đầy cực nóng, thậm chí ngay cả chuyện liên quan tới Lăng Hiểu Sương cũng bị ông ta tạm gác sang một bên.
Túc Thiên Thiên cũng đứng lên, khẳng định lại một lần, "Đây là sự thực, lúc hắn đương luyện đan, Túc Xúc tự mình đứng ngay bên cạnh quan sát, còn cẩn thận ghi lại bằng thủy tinh cầu."
"Đưa cho ta nhìn xem." Mại Vưu liền nói.
Túc Thiên Thiên xuất ra thủy tinh cầu rồi cung kính đưa qua cho Mại Vưu.
Trong thủy tinh cầu phản chiếu hình ảnh Địch Cửu luyện đan vô cùng rõ ràng. Ngoại trừ ban đầu động tác vỗ nhẹ vào đan lô để dọn dẹp sạch sẽ cặn bã trong đó quá nhanh, hầu như không có người nào xung quanh thấy rõ, còn lại mọi động tác từ lúc thả thần linh thảo vào cho tới khi hắn dùng cặn đan đề thăng phẩm chất đan dược và đến lúc hoàn thành thành phẩm, Địch Cửu căn bản cũng không hề tận lực ẩn giấu. Cho nên Mại Vưu có thể từ trên thủy tinh cầu ấy nhìn thấy đầu đuôi sự việc rõ rõ ràng ràng.
Mại Vưu càng xem, hai mắt lại càng phát sáng, loại thủ đoạn luyện đan này quả nhiên là lợi hại. Ông ta tin chắc chẳng qua là vì Địch Cửu không có đạo quả nào đáng nhắc tới, nếu có đạo quả cho hắn luyện đan mà nói, người nọ chắc chắn sẽ trở thành Đạo Nguyên Đan Thánh chân chính. Loại người như vậy, vô luận là ở bất luận tông môn nào cũng đều là đệ nhất tài nguyên.
"Tuyệt đối không thể để cho đối phương rời khỏi Tuế Hàn cốc, ngươi nhớ chưa? Hắn hiện tại đang ở đâu, ngươi có sắp xếp chỗ ở tốt cho hắn không?" Mại Vưu xem xong hình ảnh lưu lại trên thủy tinh cầu, thì câu đầu tiên ông nói ra chính là nhất định phải giữ Địch Cửu ở lại nơi đây.
Túc Thiên Thiên vội vàng đáp: "Ta biết, ta đã mời hắn làm trưởng lão của Tuế Hàn cốc chúng ta, tuy hắn còn chưa vội đồng ý, nhưng ta tin chắc đối phương sẽ không phản đối đâu. Bởi vì khi ta nói ta sẽ giữ lại danh ngạch tiến vào Khuê Hà bí cảnh cho hắn nếu hắn là người của Tuế Hàn cốc, ta rõ ràng trông thấy hắn đã động tâm. Nếu không, lần này tổ chức đạo dịch hội, chúng ta cũng sai người mời hắn tới nhé?"
Mại Vưu hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói, "Ngươi tìm lý do gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để Địch Cửu tiến vào Khuê Hà bí cảnh, ở trong đó mặc dù còn tính là an toàn, nhưng vạn nhất lỡ xảy ra sự tình gì thì đây chính là tổn thất lớn của Tuế Hàn cốc ta. Còn đạo dịch hội, hừm… ta nghĩ không cần thông tri cho hắn tới tham gia. Lần này tổ chức đạo dịch hội khẳng định sẽ có rất nhiều cường giả đỉnh cấp đến tham dự, để hắn lộ diện ra ngoài không phải là chuyện tốt lành gì."
"Thế nhưng là..." Túc Thiên Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn phải nói thẳng: "Đáng tiếc lúc đó không đề phòng các vị thiếu niên thiên tài kia tới làm khách ở Tuế Hàn cốc, cho nên khi Địch Cửu luyện đan, tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy. Hiện tại đoán chừng bọn họ đã sớm truyền tin về, ta e là nửa cái Thái Cực giới này đều biết Địch Cửu có thể là một Đạo Nguyên Đan Thần rồi."
Mại Vưu nghe vậy liền nhíu mày, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Không sao, nếu là trước khi ta xuất quan thì khả năng còn có chút phiền phức, hiện tại ta đã ra ngoài, ta không tin bọn họ dám tùy tiện công khai giành người với chúng ta. Ngươi bây giờ đi nhìn xem thử coi Địch Cửu kia đang ở trong động phủ làm cái gì? Nếu như hắn thật sự ưa thích Lăng Hiểu Sương, vậy thì được thôi. Chỉ cần hắn nguyện ý lưu lại Tuế Hàn cốc, chúng ta hoàn toàn có thể thỏa mãn nguyện vọng này của hắn. Còn Lăng Hiểu Sương, chờ tới khi đạo dịch hội kết thúc thì ngươi hãy cho người gọi nàng ta tới nội điện gặp ta, ta có chuyện cần trao đổi với nàng ấy."
Túc Thiên Thiên không biết Mại Vưu đang tính toán chuyện gì, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm. Mại Vưu mặc dù chỉ là Thái thượng trưởng lão, nhưng địa vị tuyệt đối là xếp trên một cốc chủ như bà.
"Trước đó ta đã nhìn qua, động phủ của hắn tựa hồ đã bị hộ trận che lấp, khung cảnh mơ mơ hồ hồ, ta chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng dáng lờ mờ, về phần bọn họ nói chuyện gì hay làm những hành động gì thì rất tiếc ta không giám sát được." Túc Thiên Thiên hổ thẹn nói.
Mại Vưu gật đầu, không quá bận tâm tới chuyện này, "Không sao, như vậy là bình thường. Nếu nói một vị Đạo Nguyên Đan Thần mà không có một chút thủ đoạn Trận Đạo thì chính ta cũng sẽ không tin tưởng. Đi thôi, chúng ta đi tới Tân Khách điện trước đi."