"Địch đại ca, bây giờ chúng ta sẽ đi ra ngoài sao?" Lăng Hiểu Sương trông thấy Địch Cửu thu hồi một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, trong lòng không khỏi vừa kính sợ lại vừa thán phục việc Địch Cửu có thể bố trí cả một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch ở nơi đây mà vẫn không hề bị người của Tuế Hàn cốc phát hiện.
Đúng lúc này, trông thấy Địch Cửu sửa soạn ra khỏi động phủ, nàng liền cất tiếng hỏi.
Địch Cửu gật đầu, "Đúng thế. Tuế Hàn cốc đang tổ chức đạo dịch hội ngay đại điện bên kia, vả lại người mà ta muốn tìm cũng có mặt, giờ phút này đi qua là vừa khéo. À phải rồi, ngươi đã biết việc Mại Vưu xuất quan chưa?"
"A..." Lăng Hiểu Sương kinh ngạc hô lên một tiếng, thần sắc biểu lộ dáng vẻ không thể tin được, nàng hỏi ngược lại hắn: "Mại Vưu thật sự đã xuất quan?"
Dù là giờ phút này Lăng Hiểu Sương vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Mại Vưu, nhưng trong lòng nàng đã hoàn toàn tin tưởng phỏng đoán trước đó của Địch Cửu, ấy là nữ tử Hợp Đạo năm xưa ám toán nàng, cuối cùng sau đó đột ngột tự bạo kia chắc chắn chính là phân thân của Mại Vưu. Bằng không mà nói, bị một cường giả Hợp Đạo bao lấy rồi tự bạo, thì tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như thế liền khôi phục và xuất quan.
Nàng cùng Địch Cửu có sự khác biệt lớn, lúc Địch Cửu tập trung chữa thương nhằm khôi phục thực lực, hắn vẫn có thể phân tâm chú ý chuyện ngoại giới, mà nàng khi đó lại cấm đoán lục thức, triệt để lâm vào tình cảm toàn tâm toàn ý chữa thương.
"Không sai, ông ta thật sự đã xuất quan, tuy rằng ta chưa dùng thần thức đi quét xem thử, nhưng ta tin chắc hẳn là lão già Mại Vưu ấy đã khôi phục tu vi rồi. Đi thôi, chúng ta đi ngó thử cừu nhân của ngươi hiện giờ như thế nào." Địch Cửu mỉm cười, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi ra ngoài động phủ.
Nhậm Tễ Sát mà Địch Cửu vẫn canh cánh muốn tìm đã tới đây, liền xem như chỉ có một mình hắn, hắn cũng muốn đi qua đó gặp ông ta. Huống chi hiện tại bên người Địch Cửu còn có một cường giả Hợp Đạo là Lăng Hiểu Sương, hắn còn phải ngán ai?
"Được." Lăng Hiểu Sương không chút do dự đi theo Địch Cửu.
Địch Cửu đang đi thì đột ngột ngừng lại, hắn lặng lẽ truyền âm riêng cho một mình Lăng Hiểu Sương, nói: "Hiểu Sương, nếu như ngươi có thể ẩn nấp tu vi của mình thì liền đem tu vi Hợp Đạo khống chế về cảnh giới Hóa Đạo đi. Ta muốn xem một chút, đến cùng là Mại Vưu kia vì cái gì mà lại làm ra hành động bỉ ổi đánh lén ngươi như thế?"
Lăng Hiểu Sương gật đầu, nàng cũng rất tán đồng ý kiến của Địch Cửu. Đạo vận quanh thân nhanh chóng lưu chuyển, chỉ trong thời gian vài hô hấp, khí tức cường giả Hợp Đạo cường giả liền tản mát đi, khí thế bàng bạc của Hóa Đạo cảnh thế chỗ vấn quanh người nàng.
Trên thực tế, nếu Địch Cửu không nhắc nhở thì nàng cũng dự định làm vậy. Một là vì nàng chưa muốn vội gây ra sự chú ý khi xuất hiện ở đại điện Tuế Hàn cốc, còn lý do thứ hai là vì nàng cũng chưa xác định được mục đích Mại Vưu đánh lén nàng. Nếu là do trong thức hải của nàng có một món bảo vật, vậy cũng không thực tế a. Thời điểm nàng đạt được vật phẩm trân quý ấy cũng chỉ có Thải Cơ sư tỷ là người duy nhất biết được, Mại Vưu làm sao có thể biết?
...
Dù sao đằng nào cũng đã đắc tội với Mại Vưu, cho nên Nhậm Tễ Sát cũng không quá câu nệ nữa, cơ hồ là ngay khi Mại Vưu tuyên bố đạo dịch hội bắt đầu, Nhậm Tễ Sát liền dứt khoát lần nữa đứng lên ôm quyền, đoạn nói: "Các vị đạo hữu, Nhậm mỗ hôm nay tới đây đột ngột, nhưng ta tin tưởng các vị đạo hữu đều biết vì sao ta muốn đến đạo dịch hội này, không sai, ta đích xác là vì Lưỡng Giới Hoa. Nếu các vị đạo hữu nào ngồi đây có Lưỡng Giới Hoa, thậm chí chỉ là tin tức về nó thôi cũng được, vô luận ngươi muốn cái gì, Nhậm mỗ ta đều sẽ liều mạng vì ngươi mà làm.”
Trong đại điện tức khắc liền yên tĩnh lại, trên người Nhậm Tễ Sát có bao nhiêu đồ tốt, hiển nhiên ai cũng biết rõ. Cũng không có người nào hoài nghi lời hứa hẹn của ông ấy. Người ta thế nhưng ngay cả Thái âm Tâm lẫn Thái Dương Tâm đều dám xuất ra chỉ vì nhi tử cầu thân. Hiện tại tính mạng của Nhậm Hạc thiếu điện chủ đang lâm nguy, việc ông ta dám bất chấp mọi thứ để cầu Lưỡng Giới Hoa là chuyện quá đỗi bình thường.
Bất quá tất cả mọi người đang ngồi đây đều rõ ràng, Lưỡng Giới Hoa căn bản cũng không phải là vật mà ai cũng có thể tùy tiện nghe ngóng được tin tức hạ lạc cụ thể hoặc là sở hữu được nó.
Nghe đồn Lưỡng Giới Hoa chỉ xuất hiện tại biên giới khu vực hư không, chứ làm gì có khả năng có ở Khuê Hà bí cảnh? Nhưng biên giới khu vực hư không thì làm sao có thể đi tới đó được? Nhậm Tễ Sát đây ắt hẳn là đã cùng đường, không còn cách nào khác cho nên mới tuyệt vọng tới nỗi muốn bắt lấy hết thảy cơ hội, ngay trước khi Khuê Hà bí cảnh mở ra liền tới đạo dịch hội này tìm kiếm thông tin về Lưỡng Giới Hoa.
"Nhậm điện chủ, lần này có lẽ là khiến ngươi phải thất vọng rồi. Khuê Hà bí cảnh mặc dù có vô số bảo vật, thế nhưng ta chưa từng nghe nói Lưỡng Giới Hoa lại có khả năng tồn tại ở trong đó, cho nên ngươi tới nơi này cũng xem như là phí công di chuyển một chuyến..." Mại Vưu lần nữa lớn tiếng phá ra cười, trong giọng nói mang theo sát ý cùng sự mỉa mai không thèm che giấu.
"Cũng chưa chắc đã phí công ngươi tới đây, Lưỡng Giới Hoa này vừa khéo ta lại có tin tức về nó." Một thanh âm đột ngột đánh gãy lời Mại Vưu, cùng lúc đó, có hai bóng người đang thong dong đi vào trong đại điện.
"Địch đan sư?" Tất cả mọi người đều đang khiếp sợ nhìn xem rốt cuộc là ai mà dám đánh gãy lời nói của Mại Vưu trưởng lão, thì lại trông thấy Địch Cửu đang đi đến.
Hắn đây là muốn chết sao? Mặc dù Địch Cửu rất có bản lĩnh Đan Đạo, hơn nữa còn là một vị Đạo Nguyên Đan Thần, nhưng nếu dám phách lối trước mặt Mại Vưu như thế, coi chừng ông ta nổi giận, chỉ dùng một bàn tay cũng thừa sức chụp chết Địch Cửu, thậm chí không cần ra tới chiêu thức thứ hai thì có lẽ tên gia hỏa không biết điều kia đã tan biến thành tro bụi rồi.
Việc Địch Cửu dám cắt lời Mại Vưu đã khiến Túc Xúc kinh ngạc, nhưng điều càng làm cho nàng ta khó tin vào mắt mình, ấy chính là Lăng Hiểu Sương đang đi sau lưng Địch Cửu.
Xem ra thương thế của Lăng Hiểu Sương hiển nhiên sớm đã khôi phục. Chẳng những tu vi quay trở lại cảnh giới Hóa Đạo như Túc Xúc vẫn nghĩ, mà đồng thời còn lấy lại mỹ mạo vốn có. Đường nét khuôn mặt nàng ta bây giờ hệt như tranh vẽ, nói rằng Lăng Hiểu Sương chính là tiên tử tuyệt mỹ từ trong bức họa đi ra cũng chẳng ngoa chút nào. Lớp thanh khí trên mặt sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Túc Xúc vốn luôn tự phụ về nhan sắc của mình, nhưng hiện tại đem ra so với Lăng Hiểu Sương bên kia thì liền trực tiếp bị hạ thấp xuống một bậc.
"Hiểu Sương, thương thế của ngươi đã tốt rồi ư?" Túc Thiên Thiên kinh ngạc hỏi.
Lăng Hiểu Sương nhẹ nhàng cười cười, "Đúng vậy, Địch đại ca đã giúp ta chữa trị xong..."
"Bằng hữu, ngươi có Lưỡng Giới Hoa à?" Nhậm Tễ Sát từ thất vọng chuyển sang kinh hỉ chỉ trong có vài hô hấp sau khi nghe được lời Địch Cửu nói, ông ta quên mất cả lễ nghi, vội vã sải bước ra, hai tay giơ lên như muốn chạm vào bả vai của hắn trong vô thức.
Địch Cửu động cũng không động, chỉ cười lạnh một tiếng, cảnh cáo đối phương: "Nhậm Tễ Sát, nếu như móng vuốt của ngươi dám đụng phải y phục của ta, thì đừng trách Địch thái gia ngươi không khách khí."
"Đúng, đúng, là ta thất lễ." Nhậm Tễ Sát giật mình, vội thu tay về, chẳng những ông không hề tức giận mà còn mang vẻ mặt trông ngóng, mong đợi nhìn Địch Cửu.
"Địch Đan Thần, Nhậm điện chủ, nơi này là đạo dịch hội. Nếu đã đến đây tham gia vậy thì mọi người cứ dựa theo quy củ của đạo dịch hội mà làm đi. Các vị trước tiên hãy ngồi xuống, Nhậm điện chủ là người đầu tiên giao dịch, có thể lựa chọn vật mình cần." Mại Vưu đối với Địch Cửu vẫn còn có chút nhẫn nại, một người sắp trở thành Đạo Nguyên Đan Thánh của Tuế Hàn cốc, có tư cách để lão nhẫn nại một hai.
Dựa vào việc Địch Cửu có thể giúp cho thương thế của Lăng Hiểu Sương chuyển biến tốt đẹp, liền đủ khiến Mại Vưu cảm thấy kinh hỉ.
Còn về việc Lăng Hiểu Sương đã khôi phục tới đâu, ông ta nửa điểm cũng không hề lo lắng.
Địch Cửu chỉ mới đến đây có vài ngày, trong khi nội thương vô cùng nghiêm trọng của Lăng Hiểu Sương đã có từ hàng ngàn năm trước. Dù Địch Cửu có là Hỗn Nguyên Đan Thánh, thậm chí là Hợp Đạo Đan Thánh thì cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể giúp Lăng Hiểu Sương triệt để khôi phục.
Trên thực tế, chẳng phải Lăng Hiểu Sương cũng chỉ mới phục hồi được đến thực lực Hóa Đạo thôi sao?
Một tên Hóa Đạo, một tên Dục Đạo, Mại Vưu ông chỉ cần dùng một bàn tay liền có thể chụp chết một đống lớn.